Nhưng với sức nặng của của ông Âu, cho Âu Tuấn vào được đúng là không phải việc gì khó!
Hơn nữa, Âu Tuấn ngày sinh sát mệnh, cũng coi như không thuộc phạm trù người bình thường.
Trong suốt bữa cơm, Giản Linh ăn một cách thất thần, buổi chiều lại không bận rộn với công việc nữa, không có việc gì bận thì cô thường tới quán cafe quen thuộc rồi uể oải vuốt ve mèo.
Di động vang lên, là một dãy số xa lạ, một tiếp lên.
Giọng nói khiến cô ngứa răng từ bên kia truyền đến:: “Giản Linh, là tôi, Âu Tuấn đây.
”
Vừa nghe thấy giọng nói của Âu Tuấn, Giản Linh liền khựng người lại.
Cuộc sống của cô vốn dĩ rất thoải mái, nhưng vì cái tên Âu Tuấn này, giờ đã thành cái dạng gì rồi!
Giản Linh nghiến răng hung tợn nói: “Làm gì? Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“…”
Âu Tuấn im lặng vài giây, nghiêm túc nói: “Đừng hỏi những vấn đề vô bổ như vậy.
”
Giản Linh chán nản, đúng vậy, nếu anh muốn có số điện thoại của cô… Không cần chủ động, lão gia nhà họ Giản hay lão gia nhà họ Âu, một giây là có thể nói cả dãy số cho anh biết.
Giản Linh: “Có chuyện gì?”
Âu Tuấn nói: “Cô đang ở đâu? Tôi tới đón.
”
Giản Linh: “Trả lời vấn đề.
”
Âu Tuấn đáp: “Có chuyện muốn bàn với cô.
”
Tạm dừng một lát: “Chuyện ở nơi làm việc.
”
Giản Linh nghĩ đến chuyện bữa cơm trưa hôm trước từ biết được miệng anh tư.
Thấy Giản Linh cũng không đặt câu hỏi, ở đầu dây bên kia chỉ im lặng, Âu Tuấn phỏng đoán chắc là cô cũng biết lão gia Âu đang tính làm việc gì.
“Xem ra cô cũng đã nắm bắt được tin tức rồi.
”
Lời nói của Âu Tuấn đầy ẩn ý.
Giản Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đúng là đồ âm hồn bất tán…”
Nghiến răng nghiến lợi thì nghiến răng nghiến lợi, chuyện này vẫn nên bàn bạc với