Thiếu Tướng Đế Quốc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

Thứ sáu, Chương Diệc đi phi trường đón Bùi Tịch.

Bởi vì khí trời, máy bay trễ hơn hai giờ, lúc chờ Bùi Tịch ngồi chuyến bay đến, đã đến chạng vạng.

Bùi Tịch ở xa xa liếc tới bóng dáng cao to thon dài nhận điện thoại kia, anh lôi kéo rương hành lý, tăng nhanh bước chân, cấp tốc đi đến bên Chương Diệc.

Chương Diệc ở trong đám người chung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh, trong nháy mắt, liền bị đôi cánh tay từ phía sau ôm lấy. Thân thể người kia ấm áp dính sát anh, dùng sức đến cơ hồ muốn vò tiến vào bên trong cốt nhục.

Nghe thấy được mùi vị Tín tức tố Alpha quen biết, gánh nặng trong lòng Chương Diệc liền được giải khai, anh quay đầu đi, có chút oán giận nói: "Tôi chờ thật lâu."

"Xin lỗi." Bùi Tịch xoay thân thể của anh lại, đôi mắt dâm tà mang theo ý cười nhìn về phía anh, độ cong khóe miệng có chút tà khí: "Tôi có thể dùng thân thể bồi thường." Thơ_Thơ_

Chương Diệc "Gọt" một tiếng, tiếp nhận rương hành lý trong tay anh: "Thụy Khắc đã sớm làm xong cơm, chúng ta trở về đi thôi."

"Được." Cuối cùng cũng coi như kết thúc, một lần nữa trở lại khu trung ương, tâm tình Bùi Tịch vào giờ khắc này sung sướng cực kỳ. Bất quá một khắc kia bước vào Nhà họ Chương, anh liền không cười được, bởi vì Tô Nhiên đang ngồi trên ghế salông xem báo điện tử.

"Trưởng quan, anh đã trở về." Tô Nhiên đứng dậy nghênh tiếp hai người.

"ừm, kỳ thực cậu không cần chờ chúng tôi, có thể ăn trước." Chương Diệc đổi giày ở cửa.

"Bùi bác sĩ." Tô Nhiên hỏi thăm Bùi Tịch phía sau anh một chút.

Bùi Tịch liếc anh một cái, nghĩ đến ban đầu người này làm sao lần lượt từ bên cạnh anh cướp Chương Diệc đi, sắc mặt liền có chút cứng ngắc. Trước anh nhìn anh ta muốn chết không sống mà nằm ở trong phòng chăm sóc đặt biệt, cũng lười cùng anh tính toán, bây giờ thấy anh ta sinh long hoạt hổ, đầy ngập oán khí cùng không cam lòng liền xông ra.

"Tô trung tá khôi phục rất nhanh." giọng điệu thờ ơ.

"Nhờ có trưởng quan chăm sóc." Tô Nhiên không sợ sóng lớn.

Bùi Tịch hừ lạnh một tiếng, "Tô trung tá nghỉ ốm cũng sắp nghỉ xong rồi, lúc nào trở về hạm đội thứ ba?"

"Thứ hai." Tô Nhiên khẽ mỉm cười: "Bất quá mấy tháng gần đây cũng sẽ không cần phải làm nhiệm vụ."

"Tô trung tá chính mình có phòng ở quân khu phân đi?" Ý tứ chính là, tại sao anh hoàn dựa vào nơi này của Chương Diệc?

"Bùi bác sĩ thật giống cũng có nhà trọ?" anh liền dựa vào cái gì dựa vào nơi này của Chương Diệc? Thơ_Thơ_

"Hai người các người, đi ăn cơm." Mắt thấy mùi thuốc súng hai người này càng ngày càng đậm, Chương Diệc không thể không đúng lúc cắt ngang bọn họ nói chuyện: "Đồ ăn đều sắp lạnh."

"Tốt, trưởng quan." Tô Nhiên quay đầu nhìn Chương Diệc
nở nụ cười.

Bùi Tịch hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

Chương Diệc đã sớm đoán được hai người này không hợp nhau, bất quá không nghĩ tới ăn một bữa cơm, cũng làm anh mệt đến ngất ngư.

"A Diệc, tôi muốn anh ăn sườn xào chua ngọt bên kia."

Chương Diệc nghĩ Bùi Tịch ở khu 19 hoang vu cằn cỗi khẳng định chịu không ít khổ, lập tức đứng dậy gắp cho anh một miếng lớn sườn xào chua ngọt.

"Trưởng quan, có thể múc cho tôi chén canh không?" Tô Nhiên cau mày, tựa hồ giống như chịu cái gì đau đớn: "chân trái tôi không quá thoải mái."

Chương Diệc cầm qua bát của anh, lập tức múc cho anh một bát đậu lớn tràn đầy tương đại cốt thang.

"A Diệc, anh cũng ăn nhiều chút." Bùi Tịch khinh thường liếc Tô Nhiên một cái, gắp một miếng vào trong bát Chương Diệc: "cá mè này rất tươi mới, anh nếm thử."

"Trưởng quan, vịt bia này cũng không tồi, anh thử một chút xem." Tô Nhiên không cam lòng yếu thế, cũng với đĩa rau trong bát anh.

"Ngừng ——" Chương Diệc ngăn cản Bùi Tịch còn muốn đưa tay qua đến, lúng túng nói: "Tôi sắp no rồi, chính các người ăn, đừng kể tôi."

Bùi Tịch nheo lại cặp mắt đào hoa, cười cười với anh: "Như vậy sao được, tôi xem anh gầy không ít, ăn chút bù đắp lại." Làm dáng liền muốn với đĩa rau trong bát anh.

"Tôi tự mình tới." Chương Diệc thở dài trong lòng, nhận mệnh mà cúi đầu bới cơm. Thơ_Thơ_

Chớp mắt này, Chương Diệc ăn được so với trước đây đều no, không thể không đi tản bộ trong sân cho tiêu cơm. Tô Nhiên cơm nước xong liền lên lầu xem sách, Bùi Tịch mừng rỡ một mình bồi Chương Diệc.

"Nghe Chu Dĩ Nam nói, lần trước anh liền phát tình?"

Sắc mặt Chương Diệc quẫn bách, mặc dù đã biết mình biến thành thể chất Omega, nhưng đáy lòng anh vẫn còn có chút mâu thuẫn nhắc tới hai chữ "Động dục".

"Ừm." Anh buồn buồn đáp một tiếng.

"lúc nào?"

"Tháng trước đi, tôi cũng nhớ không rõ lắm..."

"Loại cuộc sống này sau này nhất định phải nhớ kỹ, sẽ có quy luật." Bùi Tịch cau mày, mặt không đồng ý: "Không phải mỗi lần đều có mấy người chúng tôi ở bên cạnh anh, hơn nữa vạn nhất anh không mang ức chế tề, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện