*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Dáng dấp anh vẫn như trong ký ức Chương Diệc, thanh nhã, xuất trần, giống như thời gian chưa bao giờ dừng chân ở trên mặt anh. Chương Diệc đè tia chua xót kia xuống đáy lòng, khàn khàn nói, "anh Nam."
Chu Dĩ Nam ừm một tiếng, tầm mắt liền khó khăn nhìn Tô Nhiên phía sau Chương Diệc, "Vị này chính là?"
"Chu tướng quân chào ngài." Khi còn bé Tô Nhiên cũng nghe qua không ít kỳ tích của Chu Dĩ Nam, nghĩ đến chính mình có thể may mắn nhìn thấy thiên tài quân sự này thức tỉnh từ bên trong ngủ đông, giọng điệu không khỏi vô cùng khiêm tốn và cung kính, "Tôi là phó quan của Chương thiếu tướng, tôi gọi Tô Nhiên."
Chu Dĩ Nam gật gật đầu, cảm khái nhìn Chương Diệc một cái, "Không nghĩ tới Tiểu Diệc đã là Thiếu tướng, xem ra mười lăm năm qua tôi đã bỏ lỡ không ít chuyện."
Anh liền bồi tiếp Chương lão gia nói chuyện một hồi, dù sao lão gia lớn
tuổi, thêm vào hai ngày nay tâm tình chập trùng kịch liệt, Chương Diệc vì thân thể của ông suy nghĩ, liền để Tô Nhiên đưa lão gia trở lại trước tiên.
"Thầy, chờ em có thể di chuyển, liền đi Nhà họ Chương thăm ngài." Chu Dĩ Nam nắm tay vịn ghế lăn, mặt lộ vẻ không muốn.
"chật, trong thời gian ngắn tôi không chết được." Lão gia ngăn động tác anh tiễn đưa lại, "đừng chạy tới chạy lui mà mệt mỏi, dưỡng bệnh cho tốt."
Chu Dĩ Nam cười gật đầu, anh thấy hai bóng người một già một trẻ đi xa, lúc này mới che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Không có sao chứ?" Chương Diệc luôn luôn lưu tâm động tác của anh, nhìn thấy anh cau mày ho khan, vội vã cởi áo khoác của mình, khoác lên trên vai anh.
"Thân thể này, xác thực không còn dùng được." Chu Dĩ Nam cười