*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Tay Alan vỗ thánh giá màu bạc trên cổ, cười nói, "vâng, làm sao anh thấy được?"
"Lần trước thấy cậu mang sợi dây chuyền này, cho nên để ý thêm."
"Anh Diệc muốn nghe khí vị vốn có của em không?" đột nhiên Alan kéo dây chuyền xuống, ấn xuống đỉnh chóp thánh giá một cái. Loại vị ngọt hoa mân côi thoáng qua trên người cậu nhạt đi không ít, nhiều hơn mấy phần mùi thơm bạc hà lạnh lẽo, tổng thể mà nói, mùi vị tín tức tố trên người cậu cũng không có biến hoá quá lớn.
"Kỳ quái sao? Mùi vị trên người cậu thật giống như biến hóa không lớn?"
Chương Diệc nghe nói qua có một loại Alpha như thế, mùi của bọn họ trời sinh liền rất có tính mê hoặc, có thể dễ dàng ngụy trang thành Beta hoặc là Omega, thêm vào tướng mạo Alan vốn thiên về ôn nhu cùng ngụy trang đi ra cá tính dịu ngoan, cơ hồ không có ai sẽ đem cậu và Alpha liên tưởng cùng nhau.
"cậu là trời sinh hả?" Chương Diệc hỏi. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Alan gật gật đầu, "em trước thức tỉnh vẫn cho là mình sẽ là Omega hoặc là Beta, người chung quanh em cũng cho là như thế. Sau đó em thức tỉnh, thế nhưng mùi vị tín tức tố trên người rất đặc thù, em chỉ muốn ngụy trang thành Omega cũng không tồi, dù sao mọi người sẽ thả lỏng cảnh giác đối với Omega."
"Vì phòng bị hai người anh và chị Alpha của cậu hả?" Chương Diệc nghĩ đến chính mình nghe qua một ít tin đồn hoàng thất liên bang, với đứa nhỏ trước mắt không khỏi thêm mấy phần đồng tình, "Tôi nghe nói, bề ngoài Đại hoàng tử liên bang nhã nhặn nho nhã, kỳ thực trong xương tàn nhẫn bạo ngược..."
"anh đang lo lắng cho em sao?" Alan chú ý tới đáy mắt Chương Diệc mềm mại, mừng tít mắt mà hôn khóe miệng anh một cái, "Diệc, anh thật tốt!"
Chương Diệc có chút hối hận vì lời mình mới vừa nói, sắc mặt không tự nhiên nói, "đừng suy nghĩ nhiều, cậu đi tắm, thay quần áo khô, tôi để Thụy Khắc đi làm cơm."
Alan mặt mày hớn hở tiến vào phòng ngủ của anh thay quần áo. Chờ cậu trở lại phòng khách, trên bàn đã xếp đặt hai bát mì thịt bò, còn có mấy đĩa thức ăn sáng nóng hổi. Anh ngồi xuống ở trên ghế sa lon, xem Chương Diệc lại từ trong tủ lạnh cầm hai chén nước chanh, bỏ lên trên bàn.
"Tôi cũng không ăn, ngày hôm nay trước tiên tạm như vậy một chút." Chương Diệc nói.
"Tốt nha."
Alan đầy mặt hạnh phúc mà bưng bát lên, bắt đầu ăn mì. Hai người ăn cơm tối xong, đi sân trước tản bộ. Chương Diệc còn có chút văn kiện chưa phê duyệt xong, anh để Alan ngủ trước, chính mình tiến vào thư phòng, vừa nhìn liền thấy đêm đã khuya.
Chờ toàn bộ văn kiện phê duyệt xong, anh mới chịu đựng cái thắt lưng mệt mỏi, xoa viền mắt đau nhức, chậm rãi bước đi thong thả ra khỏi thư phòng. Đèn phòng khách đã tắt, xem ra Alan đã ngủ. Chương Diệc không muốn quấy nhiễu cậu ta, anh vội vã rửa mặt xong, trở lại phòng của mình. Chỉ là mới vừa nằm xuống, ý thức hoàn toàn mơ hồ, liền cảm thấy có thứ gì chui vào chăn của anh.
"Alan!" Chương Diệc nheo mắt lại, vẻ mặt không lành mà đem người từ trong chăn xách đi ra. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Diệc, em muốn cùng anh ngủ mà." Alan tội nghiệp nhìn anh, một đôi mắt to ai oán đến quả thực muốn chảy ra nước. Chương Diệc cảm thấy được tình cảnh này quen biết
khó giải thích được, anh trừng mắt lên, đang muốn nghĩa chính ngôn từ mà từ chối cậu ta, lại nghe Alan nói:
"ngày mai em phải đi rồi, anh không thể hơi hơi thông cảm cho em một chút sao?"
Chương Diệc vừa nghĩ, cái tên này xin mấy ngày nghỉ phỏng chừng đều hoa ở trên đường, xác thực cũng không quá dễ dàng. Anh ném Alan một bên, cứng rắn nói, "Ngủ nơi này có thể, không cho ảnh hưởng tôi, lại càng không cho ôm ấp một cái."
Alan nhìn lưng anh đối với vai mình rộng rãi, vui vẻ ừ một tiếng, bé ngoan ở bên cạnh anh nằm xuống.
Chương Diệc vừa mới bắt đầu còn có chút phòng bị, sau đó thấy thiếu niên xác thực đàng hoàng không làm ra bất kỳ động tĩnh gì, thêm vào cơn buồn ngủ đột kích, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà, ngay lúc anh mơ màng, hạ thân mát lạnh, ngay sau đó, dương vật giữa hai chân ngủ say liền bị nhét vào một chỗ ấm áp.
Chương Diệc liền thức tỉnh một chút, anh vén chăn lên, liền thấy Alan vùi đầu ở giữa hai chân anh, tình dục mà ám muội dùng miệng mút vào tính khí cụ của anh.
"Alan... Đừng như vậy..." Chương Diệc khó khăn giật giật chân, nỗ lực khuyên Alan bảo trì lý trí.
"Anh Diệc không muốn sao?" Alan ngước mắt nhìn anh, bờ môi đỏ bừng, hơi hiện ra thủy quang, anh nắm chặt tính khí cụ của Chương Diệc, dùng ngón tay đùa bỡn quy đầu bóng loáng, chậm rãi duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm một chút nơi lỗ nhỏ kia.
Chương Diệc chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, khoái cảm như dòng điện lan tràn đến toàn thân. Anh thở hổn hển, giọng điệu bất ổn nói, "cậu còn nhỏ."
"Em đã thành niên." bên trong hiến pháp Liên bang nói rõ, nam giới mười sáu tuổi tức là thành niên. Alan đã mười bảy tuổi, cậu không hy vọng chính mình còn bị Chương Diệc cho là hài tử đối xử giống nhau. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"em cũng đã sớm không phải là đứa nhỏ." Alan tức giận liếc mắt nhìn anh, lập tức liền cúi đầu, lần thứ hai ngậm tính khí cụ mềm oặc của Chương Diệc vào. Anh cẩn thận bao ở hàm răng của chính mình, tận lực sâu đậm mà nuốt tính khí cụ của người đàn ông đến yết hầu, sau đó dụng lực nắm chặt khoang miệng.
"Ừm..." niêm mạc khoang miệng mềm nhẵn mà căng mịn mang đến trải nghiệm kích thích để Chương Diệc dường như đặt mình trên đám mây, anh cắn chặt môi dưới, nỗ lực chống lại loại khoái cảm khôn kể này, nhưng mà anh mới kiên trì mấy phút, liền khó kìm lòng nổi mà giơ cao eo, đưa tính khí cụ của mình càng sâu vào trong miệng Alan.
Alan nhận ra được thân thể anh biến hóa, trong lòng nhất thời vui vẻ, anh vừa dùng miệng mút vào tính khí cụ của anh, vừa dùng tay nắn bóp hai cái túi no đủ phía dưới.