*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Đêm dài trôi qua, phía Đông mơ hồ lộ ra màu sắc trắng.
Bùi Tịch rải tinh dịch ấm áp vào nơi sâu xa thân thể của người đàn ông một lần cuối cùng, liền giống như thoát lực ngã vào trên người Chương Diệc. Thân thể hai người ẩm ướt mồ hôi dính chặt vào nhau, khiến người cực kỳ run rẩy qua cao trào, nhưng mà trầm mặc lâu dài.
Trong không khí lưu lại khí tức tình dục, Chương Diệc nhẹ nhàng thở hổn hển, anh thấy Bùi Tịch nằm trên ngực anh, dục vọng người kia mềm nhũn vẫn chôn ở trong thân thể anh như cũ, thân thể của anh đè ở trên người rất nặng, tóc tai cũng cọ cho anh có chút ngứa. Bất quá Chương Diệc cũng không có đẩy thanh niên trên người ra, anh chỉ bất đắc dĩ thở dài ở đáy lòng.
Tối hôm qua Bùi Tịch không ngừng ép hỏi câu kia "anh sợ bản thân động tâm đối với tôi à" thật giống vẫn vang vọng ở bên tai, anh nhớ đến chính mình không có làm bất kỳ đáp lại nào, chỉ là mím môi không nói một lời, lông mày càng cau đến chặt chẽ. Sau đó Bùi Tịch cũng không hỏi nữa, mà là cắn ở trên người anh cho hả giận, ngắt lấy eo anh điên cuồng đỉnh lộng anh. Tình ái kịch liệt mà cuồng bạo để Chương Diệc không rảnh quan tâm chuyện khác, lý trí bị vứt bỏ, thân thể rơi vào vực sâu tình dục, cuối cùng thậm chí chủ động đem chân mở càng lớn, phóng đãng mà đón ý nói hùa Bùi Tịch tiến vào.
Song khi dục vọng kết thúc, lý trí thức tỉnh, vấn đề nên đối mặt vẫn là đao nhọn vắt ngang ở giữa hai người.
Qua rất lâu, Bùi Tịch mới chống đỡ thân thể, anh chậm rãi rút tính khí cụ bản thân ra, liền lấy giấy ướt ở đầu giường xoa xoa hạ thân Chương Diệc vô cùng chật vật. Hai chân Chương Diệc đã chết lặng, hậu huyệt chua phồng không thôi, mà dị thường mẫn cảm, cho dù bị giấy ăn cẩn thận lau qua, đều sẽ để thân thể của anh hơi run rẩy.
Bùi Tịch nhìn miệng huyệt sưng tấy, rũ mắt xuống, nói xin lỗi, "Xin lỗi."
Chương Diệc không có nhìn anh, anh miễn cưỡng duỗi thẳng hai chân, khép lại, lại xả qua một bên chăn che khuất thân thể của mình, tự giận mình nói, "Tôi mệt mỏi, ngủ." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Trước tiên gột rửa đi." Bùi Tịch bị bệnh khiết phích tự nhiên không nhịn được trạng thái ngủ tàn tạ này.
Chương Diệc nhắm mắt lại, không để ý đến anh. Anh xác thực rất mệt mỏi, từ trong tới ngoài, từ thân đến tâm. Bây giờ anh chỉ muốn như đà điểu châu phi vùi đầu
vào bên trong cát, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không nhìn.
Bùi Tịch không có miễn cưỡng anh, anh tùy tiện sửa lại chính mình một chút, mặc quần áo tử tế xuống giường, liền lấy ra thuốc huyết thanh bên trong túi áo đặt ở đầu giường. Cuối cùng liếc mắt nhìn nửa mặt người đàn ông trên giường chôn ở bên trong gối, khóe miệng Bùi Tịch kéo ra một vệt cười khổ, quay người kéo cửa phòng ra.
Trên hành lang đứng một người. Quân trang màu xanh đen, dáng người gầy gò mà kiên cường, như là tùng bách xanh ngắt thẳng tắp bên trong ngày đông.
Lẽ nào anh một đêm không ngủ, liền đứng ở chỗ này nhìn cửa phòng kia?
Anh mắt Bùi Tịch đối diện cùng anh, mặt Chu Dĩ Nam không hề cảm xúc, mặt anh cũng không hề có cảm xúc.
"Huyết thanh tôi đã thả ở đầu giường, anh ta còn đang ngủ, chờ anh ta tỉnh rồi tiêm vào cho anh ta. Nếu như xuất hiện phản ứng bài xích lập tức liên hệ cho tôi."
Bùi Tịch giao phó xong, che kín áo khoác, chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
"cậu yêu thích anh ta sao?" Phía sau truyền đến giọng nói người kia do dự.
Bước chân Bùi Tịch dừng một chút, anh tự giễu nhếch miệng.
"Yêu thích thì thế nào, ngược lại cũng không chiếm được."
**
Chương Diệc ngủ cũng không tốt, anh không ngừng nằm mơ, trong mộng anh bị bóng đen không nhìn thấy đuổi theo, anh mất mạng mà chạy rồi chạy, muốn chạy trốn bóng đen kia làm cho anh sợ hãi, nhưng mà bóng đen kia vẫn cứ đi theo phía sau anh, giống như bất cứ lúc nào đều phải đem anh nuốt chửng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đầu anh đầy mồ hôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, liếc nhìn đồng hồ huyền phù trên tường, mới ý thức tới giờ khắc này đã là giữa trưa. Anh vội vã vén chăn lên xuống giường, thân thể không biết tới khi nào cẩn thận thanh lý qua, ra trải giường dưới thân và túi chữ nhật cũng đổi mới rồi, tầm mắt của anh chuyển qua đầu giường, nơi đó để đồng hồ màu đen ngày hôm qua mình quên ở phòng thay quần áo bể bơi, còn có một ống thuốc chích trong suốt.
Ngày hôm qua anh vẫn luôn quên