*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
"Bác sĩ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Tô trung tá, tôi cũng đã nói trước, tâm lý Chương tiên sinh vẫn luôn nằm ở yếu đuối cao độ, trạng thái căng thẳng, vào lúc này liền gặp gỡ thời kỳ động dục, tín tức tố đối với trung khu thần kinh của anh ta tạo thành sự đả kích không nhỏ, sẽ dẫn đến anh ta sau khi kết thúc thời kỳ động dục xuất hiện ngắn ngủi tinh thần thất thường, thậm chí khơi ra ký ức hỗn loạn, hoặc là ký ức thiếu hụt..."
"Vậy cần uống thuốc sao?"
"Nói như vậy, tình huống này kéo dài khoảng hai tuần lễ sẽ kết thúc. Đương nhiên, chúng tôi cũng có nhằm vào loại cường hiệu thuốc tình huống này, nếu như ngài muốn —— "
"Không cần." Tô Nhiên đánh gãy anh, nhàn nhạt nói: "anh nói cho tôi có nhu cầu gì cần chú ý là được."
Bác sĩ thở dài: "Ẩm thực không có gì đặc biệt cần thiết phải chú ý, bảo đảm dinh dưỡng là tốt rồi. Thế nhưng, tâm lý Chương tiên sinh thật không thể lại bị kích thích."
"Tôi rõ ràng, đã làm phiền anh."
gặp xong thầy thuốc gia đình, Tô Nhiên liền đi về phòng ngủ. Đứng ở cửa một lúc lâu, anh mới chậm rãi đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Chương Diệc ngồi ở trên giường chếch đối với anh, đang ngẩn ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu đến mặt anh, anh trừng mắt nhìn, có chút sợ ánh sáng mà hơi di chuyển người về sau.
Tô Nhiên lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mắt mờ mịt mà hồ đồ.
Tựa hồ cảm ứng được tầm mắt Tô Nhiên, Chương Diệc quay mặt lại, nhìn về phía anh cười: "cậu đã trở về."
Tô Nhiên "Ừ", nhìn lướt qua khay đầu giường: "Làm sao không ăn điểm tâm?"
"Chờ cậu cùng ăn." Chương Diệc nói chuyện đương nhiên: "không
phải cậu nói chúng ta là người yêu sao? cậu cũng còn chưa ăn đây, tôi cũng không ăn."
Tô Nhiên bất đắc dĩ cười cười, "Đứa ngốc. Tôi còn muốn đi quân bộ, không có thời gian ăn. anh không cần chờ tôi."
"Đi quân bộ làm gì?" Chương Diệc cảm thấy được nơi này không khỏi quen tai, chỉ là anh nghĩ như thế nào, đều không nhớ ra được quân bộ cùng anh sẽ có quan hệ gì.
"Tôi nhậm chức ở quân khu trung ương, muốn đi quân bộ công tác." Tô Nhiên kiên trì giải thích cùng anh.
"Úc úc." Hóa ra người yêu mình là quân nhân, nghe tới ở trung ương quân khu loại này là một địa phương cũng rất uy phong. Chương Diệc nhếch khóe miệng, phất phất tay với anh: "Vậy cậu mau đi đi, đừng chậm trễ." Thơ Thơ đăng duy nhất ở, mọi trang khác đều là ăn cắp
Tô Nhiên gật gật đầu, bỗng đi lên trước, hôn một cái ở trong miệng anh.
"Chờ tôi trở về." Anh nhẹ giọng nói.
Chương Diệc có chút ngượng ngùng mà ừ một tiếng.
Tô Nhiên đi rồi, Chương Diệc một người đi dạo ở trong phòng.
Anh nhớ tới lúc sáng sớm, Tô Nhiên nói với anh, bọn họ là người yêu, cùng nhau rất nhiều năm. Thế nhưng anh sinh ra một loại quái bệnh, cách một quãng thời gian sẽ quên quá khứ của chính mình, quên rất nhiều người trọng yếu cùng sự việc. Chương Diệc chưa từng nghe qua loại bệnh này, thế nhưng anh đích xác cái gì cũng không nhớ rõ, quá khứ của chính mình, tất