Thiếu Tướng Đế Quốc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

Tô Nhiên nói làm Chương Diệc rất cảm động. Anh cảm thấy được chính mình may mắn biết bao, có thể nắm giữ một người yêu tốt như vậy.

"ban đầu tại sao chúng ta quen biết?" lúc cơm tối, anh hỏi Tô Nhiên.

"Lúc trước..."

Tô Nhiên nhớ lại cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, đó là tại một trận binh lính luận võ thi đấu, anh là kẻ hiếm thấy đi vào giữa số ít mấy Beta vây xem chung kết. Giữa sân nghỉ ngơi, anh ngồi ở dưới tán cây hóng gió, lại bị mấy binh lính Alpha càn quấy phá hủy hứng thú.

"Nhá, tiểu mỹ nhân, anh cũng đi vào xem chung kết hả?" Một trung úy Alpha trong đó không có ý tốt nói.

Tô Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Cút!"

"Nhá, tiểu tính khí còn rất nóng nảy." Trung úy sách một tiếng, đưa cằm ra đánh giá Beta mặt mày thanh tú trước mắt, "anh ở quân khu nào? Tên gọi là gì?"

Tô Nhiên không thèm để ý anh ta.

"Cho anh mặt mũi không biết xấu hổ đúng hay không? Tôi cho anh biết, Chú hai tôi là —— "

"Chú hai anh là ai?" Một tiếng nói lười biếng mà từ tính thổi qua đến.

Tô Nhiên nhấc mắt lên, liền thấy cách đó không xa đứng một người sĩ quan Alpha cao lớn kiên cường. mấy binh lính Alpha càn quấy nhìn thấy quân hàm của anh, từng người từng người lập tức đứng thẳng người, thu hồi dáng dấp làm mưa làm gió.

"Trưởng quan tốt!"

"Vấn đề của tôi anh vẫn chưa trả lời đây." Trên vai người đàn ông gánh quân hàm thượng tá chậm rãi đi tới, mặt mày anh tuấn mang theo ý cười, nhìn về phía thiếu úy kia: "Tôi thật thật tò mò, Chú hai anh có lai lịch gì?" Thơ_Thơ_ddlequydon

"Hồi trưởng quan, tôi chỉ đùa một chút... Tôi cũng không dám nữa." cái trán Trung úy đều là mồ hôi lạnh.

khóe miệng người đàn ông uốn cong, "Úc, chuyện cười. Vậy quên đi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, các người đi sân huấn luyện tùy tiện chạy năm mươi vòng đi."

"... Vâng, trưởng quan."

Nhìn mấy binh lính càn quấy kia một kiểm thái sắc mà rời đi, Tô Nhiên thư thái không ít. Anh không quen biết người đàn
ông này, chỉ nhận ra chế phục trên người anh là hạm đội vũ trụ, vì vậy lễ phép mà kính với anh cái nghi lễ quân đội: "Cảm tạ trưởng quan."

"Cậu gọi Tô Nhiên, đúng không?" Người đàn ông lấy mũ lính xuống, ngũ quan anh tuấn thâm thúy rõ ràng chiếu vào trong mắt Tô Nhiên. Anh ngẩn ra, đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đáp một tiếng phải

"Cậu thi đấu cho tôi xem, biểu hiện vô cùng tốt. Đặc biệt là hai hạng gần người đánh lộn cùng vũ khí xạ kích này."

"Như thế nào, có hứng thú tới làm Phó quan của tôi hay không?"

đến bây giờ Tô Nhiên đều rõ ràng nhớ tới hết thảy chi tiết nhỏ ở một ngày kia, Chương Diệc có chút hơi nhíu cổ áo sơ mi, lúc nói chuyện giương lên khóe miệng, trên cằm râu ngắn ngủi. Những ký ức ấy tươi sống mà sinh động như vậy, giống như hôm qua mới phát sinh qua.

"Chúng ta quen biết tại quán xạ kích, lần đầu tiên thấy anh, tôi liền thích anh." Nhìn người đàn ông đối diện bàn ăn một mặt hiếu kỳ, Tô Nhiên mỉm cười nói.

Chương Diệc bỗng nhiên tỉnh ngộ mà úc một tiếng, "sau đó thì sao?"

"Sau đó, tôi vẫn truy anh, vẫn luôn truy anh... Đuổi rất lâu, rốt cục đuổi tới tay."

Không biết tại sao, Chương Diệc cảm thấy được lúc Tô Nhiên nói câu nói này trong con ngươi có chút thương cảm không nói ra được. Anh xấu hổ mà xoa xoa đầu của chính mình, ngượng ngùng nói: "có phải là đầu óc tôi rất chậm chạp?" Thơ_Thơ_ddlequydon

Tô Nhiên lắc đầu, buông xuống lông mi dài nói: "Không, là quá nhiều người theo đuổi anh, mà tôi là người tầm thường nhất, anh không biết nên lựa chọn như thế nào."

"Có thể tôi nên 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện