Thiếu Tướng Đế Quốc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

Tô Nhiên vẫn như vậy, yên tĩnh nằm ở nơi đó, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt anh thiếu huyết sắc, bên trong gương mặt thanh lệ dưới ánh nắng trong suốt đến cơ hồ không chuẩn.

Chương Diệc nhìn chăm chú mặt của anh, viền mắt ửng đỏ, chậm rãi chôn mặt ở bên cánh tay anh.

Loại lâu dài này, chờ đợi không nhìn thấy kết quả đã làm cho tâm lực anh quá mệt mỏi, anh nằm nhoài bên giường Tô Nhiên, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là giữa trưa. Y tá đẩy cửa tiến vào, ngượng ngùng lay tỉnh anh, nhẹ giọng nói: "Chương tiên sinh, chúng tôi phải làm kiểm tra cho bệnh nhân, người xem —— "

Chương Diệc dụi dụi con mắt, liền vội vàng đứng lên, chừa ra vị trí của chính mình: "Các người kiểm tra đi, tôi đi ra ngoài một chốc."

Anh đi cửa hàng tiện lợi đối diện bệnh viện, mua ly cà phê cùng sandwich, mới vừa băng qua đường cái, liền nghe đến một giọng nữ êm tai.

"Chương tiên sinh."

Chương Diệc quay đầu, sau khi thấy Beta mỹ lệ tao nhã đi tới anh, Mộ Dung Hàm khoác áo choàng trắng, tóc quăn thật dài, trong tay cũng cầm một ly cà phê, ý tứ hàm xúc không rõ mà đánh giá anh. Thơ_Thơ_

"bác sĩ Mộ Dung." Chương Diệc ngẩn người hai giây, chợt lễ phép nở nụ cười với cô.

"Đến bệnh viện thăm viếng bằng hữu sao?" Mộ Dung Hàm cùng anh sóng vai đi đến lầu nằm viện.

Chương Diệc gật đầu.

Mộ Dung Hàm nở nụ cười: "Tôi còn tưởng rằng, anh là đến thăm Dĩ Nam."

"ngày hôm qua tôi từng đụng phải anh ta." biểu tình Chương Diệc hờ hững: "thoạt nhìn thân thể anh ta khỏe mạnh, cũng không cần người thăm viếng. Lại nói ——" anh nhìn Mộ Dung Hàm liếc mắt một cái, tự giễu nói: "Anh ta bây giờ là người có vợ, nên tránh hiềm nghi vẫn là tránh hiềm nghi."

"Vợ sao?" Mộ Dung Hàm giống như nghe được chuyện cười gì, lông mày cô thanh tú nhướng lên: "Lẽ nào anh không biết, anh ta căn bản —— "

Đồng hồ Chương Diệc bỗng nhiên phát ra một tiếng keng vang lên, anh vội vã tiếp lên.

"Chương tiên sinh, Tô trung tá tỉnh rồi, ngài mau tới!"

"Tốt, tôi lập tức đi tới!" Nghe đến tin tức này, Chương Diệc kích động đến cà phê trong tay kém chút nữa không nắm vững vàng. Anh áy náy gật gật đầu với Mộ Dung Hàm, bước nhanh đi đến lầu.

Ngại chờ thang máy quá chậm, anh thẳng thắn một hơi chạy lên lầu mười một, lúc sắp đến cửa phòng bệnh, bước chân của anh mới chậm lại. Anh đột nhiên phản ứng lại, đây là bệnh viện, anh không thể ảnh hưởng người khác.

Chương Diệc đứng ở cửa phòng bệnh một chốc, chờ thở dốc kịch liệt dần dần bình phục, anh mới lau mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Hai người y tá vây quanh ở bên giường Tô Nhiên, nhìn thấy Chương Diệc tiến vào, liền tự giác nhường ra một
con đường, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

Chương Diệc đặt cà phê trong tay và sandwich ở trên bệ cửa sổ, hít một hơi thật sâu, quay người nhìn về phía giường bệnh. Thơ_Thơ_

Một chút liền tiến vào một đôi con ngươi thâm trầm dường như bầu trời đêm trong.

Đợi lâu như vậy, rốt cục anh mở mắt ra. Chương Diệc nói không ra chính mình là muốn khóc hay là muốn cười, anh đã từng vô số lần tưởng qua thời khắc này, có thể chưa từng nghĩ tới lúc thời khắc này chân chính đến, anh sẽ bình tĩnh như vậy.

"Tỉnh rồi." Chương Diệc đi tới bên giường, mỉm cười nhìn anh.

Đôi mắt Tô Nhiên chớp chớp, lộ ra một nụ cười có chút thụ sủng nhược kinh: "Trưởng quan, anh làm sao —— "

"tại sao tôi lại ở chỗ này?" Chương Diệc ngồi xuống bên giường anh, anh khống chế nội tâm bốc lên cảm xúc, nhẹ giọng nói: "cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, làm trưởng quan tiền nhậm của cậu, tôi không nên tới nhìn cậu sao?"

"Trưởng quan, xin lỗi. Liên quan với chuyện nhà họ Bạch, tôi vẫn luôn gạt anh..." nếu Chương Diệc đến nơi này, nói rõ anh đã biết tất cả đầu đuôi câu chuyện. Tô Nhiên lo lắng anh chú ý, liều mạng mà muốn giải thích. Chỉ là anh bệnh nặng mới khỏi, mới nói mấy câu mặt tái nhợt liền đỏ bừng lên.

"Đừng nói chuyện." Chương Diệc bỗng nhiên giơ tay che cái miệng của anh: "Bây giờ cậu hãy nghe tôi nói."

Tô Nhiên thở hổn hển, gật đầu.

"cậu là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của cậu, tôi cũng lý giải cậu thân bất do kỷ. Nhiệm vụ của cậu hoàn thành đến mức rất xuất sắc, làm trưởng quan của cậu, tôi vì cậu cảm thấy tự hào."

"Tô Nhị tôi đã nhận lấy, những ngày qua là Thụy Khắc chăm sóc cô bé, cô bé rất tốt, rất kiên cường."

Tô Nhiên nhìn anh, viền mắt dần dần đỏ.

"Cám ơn anh... Trưởng quan." Anh hoàn toàn không thể tin được, sau khi anh làm ra loại chuyện đó đối với Chương Diệc, anh ta còn có thể tha thứ cho anh, thậm chí chăm sóc em gái của anh. Thơ_Thơ_

"Không cần cám ơn." Chương Diệc tựa hồ nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, anh cúi đầu, sâu sắc nhìn chăm chú anh: "Cũng không cần áy náy vì chuyện trước kia. Bây giờ cậu cần làm, chính là an 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện