Thiếu Tướng Đế Quốc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

"anh!" Tô Nhị nghe đến giọng anh, viền mắt rưng rưng mà nhào tới trước giường.

Tô Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, liền tại gò má cô nhéo một cái.

"anh đã tỉnh là tốt rồi." Tô Nhị không muốn xa rời mà cọ hai lần ở ngực anh, cô bé chợt nhớ tới Chương Diệc còn ở trong phòng, lập tức ngượng ngùng ngồi dậy.

"em nghe anh, sau này không gọi Chú Chương Diệc." vào lúc ấy cô bé cũng là muốn coi Chương Diệc là thượng cấp của Tô Nhiên, gọi anh trai có thể có chút thất lễ, mới gọi chú. Sau đó gọi thành thói quen, vẫn luôn không sửa đổi được.

"Một cái xưng hô mà thôi, không đáng kể." Chương Diệc nhìn hai anh em, hơi nhếch miệng.

"Nghe nói những ngày qua em đều ở trong Nhà họ Chương?"

"Ừm. Chú Chương Diệc—— anh, đối với em cực kỳ tốt." Tô Nhị quay đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Chương Diệc liếc mắt một cái: "em ở tại nhà anh ta hơn một tháng rồi."

"Hai ngày nữa vẫn nên dọn ra, đi bên anh ở."

Tô Nhị bất đắc dĩ úc một tiếng.

"để cho cô bé ở nhà tôi đi, Thụy Khắc có thể chăm sóc cô bé. Thân thể cậu đều không tiện, làm sao có thể để Tô Nhị ở một mình."

Nghe đến Chương Diệc giúp cô nói chuyện, Tô Nhị cảm kích liếc mắt nhìn anh.

"Nhưng mà —— "

"Không có nhưng mà." Chương Diệc đi tới, tay đặt ở trên vai Tô Nhị, vỗ nhẹ nhẹ: "Tiểu nhị, em nói xem?" Thơ_Thơ_

"em muốn ở nhà Anh Chương Diệc mà..." Tô Nhị tội nghiệp mà nhìn Tô Nhiên.

Tô Nhiên thở dài, "Thôi đi, thực sự là không có cách nào với em."

Tô Nhị hoan hô một tiếng, vui vô cùng mà hôn ở trên mặt anh một chút.

Tô Nhiên cùng Chương Diệc liếc mắt nhìn nhau, bên mép hai người đều lộ ra mỉm cười hiểu ý.

**

Ba ngày sau, Tô Nhiên liền có thể đi ra ngoài hoạt động. Bất quá chân trái của anh vẫn cứ không có khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể ngồi ở xe lăn, do Chương Diệc đẩy, đi bên ngoài ngắm phong cảnh.

Phía bắc lầu điều dưỡng có một cái công viên nhỏ, phong cảnh tú lệ, cây xanh tỏa
bóng, là thiên nhiên ngày hè. Ngày này chạng vạng, chờ nắng nóng rút đi một chút, Chương Diệc liền đẩy Tô Nhiên đi đến công viên nhỏ bên cạnh hồ hóng gió.

"Nghe nói ngày mai vụ án Bạch Lãng muốn mở phiên toà." Chương Diệc đứng ở bên người anh, lẳng lặng nhìn cây liễu bên hồ.

"ừm, tổng tư lệnh đã nói với tôi." sau khi Tô Nhiên tỉnh lại, người quân bộ tới thăm anh là một nhóm tiếp một nhóm, người tinh tường đều biết, lần này anh đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Chờ vụ án Bạch Lãng kết thúc, Tô Nhiên cách ngày thăng chức cũng không xa.

"Kỳ thực Bạch Lãng cũng là tướng lĩnh tài năng, nếu như không phải sinh ở Nhà họ Bạch, bị mang vào đường vòng, có lẽ sẽ không lưu lạc tới nông nỗi ngày hôm nay." Từng trải nhiều như vậy, trái lại Chương Diệc có thể khách quan đánh giá Bạch Lãng.

Tô Nhiên "Ừ" một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, anh quay đầu nhìn về phía Chương Diệc.

"Trưởng quan, kỳ anh tạm thời cách chức xét duyệt sắp đến rồi đi, sau đó vẫn là trở lại hạm đội thứ ba sao?" Thơ_Thơ_

Chương Diệc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi còn đợi thông báo, Chủ tịch Quốc hội thu được báo cáo tôi kiểm tra sức khoẻ, nói muốn suy nghĩ một chút nữa."

Hóa ra anh đã biết mình là Omega rồi sao? Tâm trạng Tô Nhiên không đành lòng, suy nghĩ một chút, vẫn là an ủi: "Trưởng quan, không có chuyện gì, coi như anh không thể lưu lại hạm đội vũ trụ, cũng có thể đi không quân hoặc là hải quân. Chủ tịch Quốc hội sẽ không mai một nhân tài."

Chương Diệc cúi đầu cười cười, thần sắc ở giữa trời chiều nhìn không rõ lắm. Tô Nhiên mẫn cảm mà nhận ra được cảm xúc của anh, anh không nhịn được đưa 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện