Diệp Hoài Tây xa xa nhìn thấy Cố Tử Khung đi tới, đối với vẻ mặt bát quái của La Thụy vô tình nói: “Người đã tới, một giờ sau, căn cứ Hổ gầm.”
“Thiếu tướng, ngài cứ quang minh chính đại mang cậu ta tới đây? Tôi rất sợ người có tâm sẽ tìm ra thân phận thật sự của cậu ta mất.” La Thụy buồn rầu nói.
“Cậu không có tin tưởng vào kỹ thuật của mình?” Diệp Hoài Tây nhíu mày hỏi, “Phó tướng La Thụy, tôi rất ít nhìn thấy cậu buồn rầu, có thể nói cho tôi biết cái gì đã khiến cho cậu nôn nòng như vậy không?”
“Là ngài, thiếu tướng.” La Thụy thành thực trả lời, “Tôi đối với kỹ thuật của mình đương nhiên là rất tin tưởng, nhưng những chuyện có quan hệ với ngài, tôi cho tới bây giờ đều không có tự tin, ngài có thể không biết mị lực của ngài mạnh mẽ bao nhiêu, cũng không biết bản thân có ý nghĩa gì đối với liên bang. Tôi chỉ có thể nói cho ngài, những động tác của ngài đều sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của người khác, tốt hay xấu đều có.”
“OH.” Diệp Hoài Tây có chút lãnh đạm lên tiếng, vấn đề này không lâu trước đây, hắn đã nghe Cố Tử Khung sâu sắc trình bày qua, lúc này lại nghe La Thụy nói, trong lòng liền có một càm giác mang tên là mệt mỏi, sau khi biết được lực ảnh hưởng của bản thân, bị người khác nói ra rõ ràng, Diệp Hoài Tây không có cảm giác kiêu ngạo, ngược lại cảm thấy trói buộc.
Phó tướng La Thụy sau khi tùy mặt gửi lời nhìn thấy vẻ mặt của thiếu tướng không tính là bình tĩnh, nháy mắt liền im lặng.
“Cậu nói cũng rất đúng, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ ra phương án. Tôi phải chuẩn bị tất cả mọi thứ thật tốt.” Khi Cố Tử Khung dự định nâng tay gõ cửa xe, Diệp Hoài Tây liền ngắt thông tin, ngón tay khẽ nhúc nhích, xe huyền phù chậm rãi mở cửa, liền nhìn thấy thanh niên ánh tuấn lúc trước.
Thanh niên thấy hắn ánh mắt liền hiện lên ánh sáng, lễ phép hỏi: “Lão sư, tôi có thể lên xe không?”
Ánh mắt Diệp Hoài Tây quỷ dị nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng vuốt cằm. Cố Tử Khung lúc này mới bước vào xe huyền phù, cửa xe liền đóng lại, hắn nhìn chăm chú vào sô pha bên cạnh Diệp Hoài Tây, dùng ánh mắt hỏi.
Diệp Hoài Tây: “…. Cậu uống lộn thuốc?”
Cố Tử Khung nghi hoặc: “Hử?”
“Không cần nghĩ cách cứu vớt, hình tượng của cậu ở trong lòng tôi đã thành hình, vì tránh cho đôi bên không thoải mái, chúng ta vẫn nên lộ rõ tính cách đối với nhau.” Diệp Hoài Tây hình như có chút không chịu nổi bộ dạng Cố Tử Khung cố làm ra vẻ, đột nhiên chuyển dời ánh mắt, sau khi chỉ ra nơi xe huyền phù muốn đi, bắt đầu xử lý văn kiện.
Cố Tử Khung bị nói hai câu cũng không tức giận, còn nhịn không được nở nụ cười, tiểu tính tình này thật làm cho người ta thích.
Một giờ sau, căn cứ hỏ gầm.
La Thụy tính tốt thời gian, trước tiên chờ ở ngưng tràng, khi thấy xe huyền phù của Diệp Hoài Tây đáp xuống, mặt hắn mỉm cười tiến lên, chỉ chờ Diệp thiếu tướng đi ra, là sẽ đưa lên tiến triển mới nhất của án kiện. Khi cửa xe huyền phù được mở ra, một cặp chân dài được bao bọc trong chiếc quần màu đen bước ra, tiếp theo mặc dù được quần áo bao trùm nhưng vẫn có thể nhìn ra vòng eo gầy nhưng rất khỏe mạnh, đồng thời còn có hương vị tin tức tố alpha giống như đã từng quen biết.
Hơi thở này từng khiến cho La Thụy ba ngày đều mơ thấy ác mộng, cho nên chỉ cần ngửi sơ sơ là có thể nhận ra, hắn giống như tiểu động vật bị kinh hách, vội vàng lui về sau vài bước, cả người cứng đờ lại, bộ dáng sợ bóng sợ gió trông gà hóa cuốc.
Cố Tử Khung đi ra khỏi xe, đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi mắt màu lam đã tặng thư đề cử cho hắn, dáng vẻ người trẻ tuổi kia như lâm đại địch thành công khiến cho Cố Tử Khung buồn cười, làm cho hắn lộ ra một nụ cười thật lớn, tiếng cười kia không thể trấn an phó tướng La Thụy, ngược lại còn khiến cho người ta kích động lui về sau vài bước, bước đi bối rối, suýt nữa khiến chính mình bị ngã.
Diệp Hoài Tây ở phía sau thấy một màn này, trong mắt nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm, làm sao cũng không nghĩ tới ở trước mặt mọi người thiếu tướng La Thụy lúc nào cũng khí khái, sẽ có thời điểm mất mặt như vậy.
“Thiếu tướng!” La Thụy đắn đo không biết phải xưng hô với Cố Tử Khung như thế nào, thấy Diệp Hoài Tây đi ra, “Đây là tư liệu ngài cần.”
La Thụy nói xong, thân thể cũng không chịu tới gần Diệp Hoài Tây, chỉ chờ Diệp Hoài Tây đi tới.
Diệp Hoài Tây như hắn mong muốn tiêu sái đi tới, tiếp nhận tư liệu lật xem sau đó khép lại, nghiêng đầu liếc mắt Cố Tử Khung vẫn đứng tại chỗ, đảo mặt dặn dò La Thụy: “Sau này gọi hắn Cố đặc trợ, có người hỏi tới thì nói cậu ta là học trò của tôi ở đại học Thánh Tây Nhĩ, những chuyện khác không cần nhiều lời.”
La Thụy gật
đầu, theo thói quen định đuổi theo Diệp Hoài Tây, chờ hắn ngửi được mùi tin tức tố alpha có chút giống ở phía sau, hắn thiếu chút nữa là không khống chế được chân của chính mình.
Cố Tình Cố Tử Khung không phải là người sẽ để cho người khác bớt lo, thấy La Thụy như vậy, hắn cười khẽ nói: “Phó tướng La Thụy, lại thấy mặt.”
La Thụy giật mình, đã quên phải nói như thế nào, hơn nửa ngày mới lắp ba lắp bắp trả lời: “Cố, Cố đặc trợ, chào cậu.”
“Tôi rất tốt, anh thì sao?” Cố Tử Khung hỏi.
La Thụy nghẹn một hơi, rất muốn lớn tiếng trả lời một câu, tôi không tốt. Lại ngại hơi thở cường giả trước mặt, bị bắt cúi đầu không phát ra tiếng.
Diệp Hoài Tây đối với hai người đang nói chuyện ở phía sau coi như không thấy, đi qua hành lang đặc biệt, nhanh chóng đi vào văn phòng thiếu tướng.
“La Thụy, đã chuẩn bị tốt chưa?” Diệp Hoài Tây mở ra toàn bộ hình chiếu tin tức, mở ra bản đồ Tắc Bá Thản, ngẩng đầu hỏi.
“Thiếu tướng, tôi đã liên hệ với ông chủ quán bar, đối phương đã đồng ý chỉ cần Uy Liêm xuất hiện, lập tức sẽ cho tôi biết.” La Thụy nói.
Diệp Hoài Tây phóng to khu vực, phóng to tới mực không phóng to được nữa mới dừng tay, hắn chăm chú nhìn bản đồ, trong lòng tính toán làm sao có thể thuyết phục được Uy Liêm.
Cố Tử Khung nhìn động tác tay của Diệp Hoài Tây, thấy khu vực được phóng lớn kia, liền nhẹ nhàng nâng tay chống cằm, khu vực này không phải là quán bar làng chơi tại Tắc Bá Thản hay sao? Nơi đó vàng thau lẫn lộn, nơi này trà trộn vào đủ hạng người, có người làm chuyện dơ bẩn không thể tưởng tượng được, nơi đó có người xử lý tất cả mọi chuyện. Hiện giờ liên bang được thống trị bởi lực lượng cường đại, không nên có một nơi như vậy tồn tại mới đúng.
Một thành thị không tưởng được, lại khiến cho người ta nghĩ đủ mọi cách mà không thể giải quyết được vùng đất hắc ám này. Năm đó khi vừa mới thượng vị bệ hạ cũng từng muốn khai đao với nơi này, thật ra cũng khai thành công, ở mặt ngoài cũng thật an ổn vô sự một thời gian. Nhưng những người sống ở nơi này bản tính giống như trời sinh, khó có thể trừ tận gốc. Không qua bao lâu bản tính ác liệt lại ngóc đầu trở lại, thậm trí còn nghiêm trọng hơn. Hoàng đế bệ hạ tức giận đến ném vỡ chén, thống trị cường đại cũng không thể làm được chuyện gì, cuối cùng không giải quyết được gì.
Diệp Hoài Tây tính đi nơi này sao? Muốn tìm Uy Liêm, khiến cho Uy Liêm mở miệng, tóm được chứng cớ phạm tội của Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ sao?
Điều này rất khó khắn, theo như trí nhớ đời trước của hắn mà suy đoán, người đứng sau quán bar làng chơi này có thể là Bá Ni.
Diệp Hoài Tây nếu tùy tiện đi vào, thực cỏ thể đánh rắn động cỏ. Tuy rằng hắn muốn diệt đi hậu hoạn của ba ni, nhưng hắn không cho phép Diệp Hoài Tây dấn thân vào nguy hiểm.
“Trước tiên hãy mượn tay của Jack.” Cố Tử Khung trầm tư một lát, bỗng nhiên mở miệng.
Một câu này khiến cho Diệp Hoài Tây cùng La Thụy cùng nhìn hắn, ánh mắt đặc biết không giống nhau.
“Nếu anh ở trong đó tiếp cận Uy Liêm, rất khó tránh được ánh mắt của Bá Ni.” Ngón tay của Cố Tử Khung điểm điểm lên vị trí quán bar làng chơi, còn chăm chú nhìn Diệp Hoài Tây nói, “Nếu anh xuống tay từ Jack, thì dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Ai nói với cậu là tôi muốn tránh ánh mắt của Bá Ni?” Diệp Hoài Tây thản nhiên nói, “Tôi chính là muốn để cho hắn biết, hắn bị theo dõi.”
Cố Tử Khung kinh ngạc, không thể hiểu được hắn đang muốn làm cái gì: “Vì sao?”
“Thử xem nông sâu thế nào.” Diệp Hoài Tây nói, “Bá Ni thích giả ngu ăn chơi, vậy để cho hắn giả trang thật tốt, tôi thật muốn nhìn hắn có thể giả trang tới khi nào.”
Cố Tử Khung: “Anh làm như vậy thật lỗ mãng.”
Diệp Hoài Tây: “Câm miệng.”
Cố Tử Khung: “….”
Cầu giải thích, khi bị lão sư gào to, làm sao bây giờ.