Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của Cố Tử Khung, Diệp Hoài Tây sẽ đến quán bar làng chơi kia, không chỉ không ngụy trang điệu thấp làm việc, còn đặc biệt khiến người chú ý, duy nhất khiến cho Cố Tử Khung cảm thấy thoải mái chính là, hắn thay bộ quân trang cho dù đi đến đâu cũng mặc, cũng đã trở thành dấu hiệu của hắn. Thành một bộ quần áo nhẹ nhàng, làm cho người khác có cảm giác rất là sạch sẽ tốt đẹp, cũng không phải hoàn toàn dựa vào vẻ bề ngoài của hắn, mà còn là cắp mắt kia của hắn, một ánh mắt trong sáng tinh thuần không có tạp chất gì, chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho tâm của Cố Tử Khung cảm thấy xấu hổ, trong tâm còn tùy ý nảy sinh loại ám ảnh dơ bẩn này.
Muốn mình là người giữ lấy hắn, làm cho cắp mắt sinh đẹp kia chỉ có chính mình, thế giới phồn hoa kia, chỉ vì mình mà dừng lại.
Cố Tử Khung âm thầm kinh hãi, đột nhiên hạ mắt nhíu mày, khi nào thì bắt đầu, khát vọng giữ lấy Diệp Hoài Tây của hắn lại mạnh liệt như vậy? Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mình thật quá đáng, nghĩ muốn ngăn cản chính bản thân mình sao? Không, một chút cũng không muốn. Hắn nhắm mắt, không nhìn Diệp Hoài Tây. Rất sợ chính mình suy tưởng càng nhiều.
Một tay của Diệp Hoài Tây không ngừng trượt qua bản đồ quán bar làng chơi, tay kia không ngừng viết viết lên giấy, La Thụy đứng ở bên cạnh nửa ngày, một chút cũng không rõ ràng, hắn thật nhức đầu, tiếp tục xem.
“La Thụy, dò là một chút khi nào Bá Ni đến.” Diệp Hoài Tây đánh dấu mấy phượng vị quan trọng, hắn muốn thử bắt đầu từ những chỗ này. Năm đó hoàng đế bệ hạ cho người bao vây tiêu trừ, mỗi lần đều giống như giã tràng xe cát, giống như những chỗ ăn chơi này đều biết trước. Bệ hạ càng tăng trạm canh gác ngầm, kết quả kiểm tra đều là trống rỗng, hắn cũng nghĩ qua trong chính phủ có gián điệp, trong tối ngoài sáng điều tra một lần, ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy.
Nhiều năm gây sức ép như vậy, rốt cục hoàng đế bệ hạ hết kiên nhẫn, địa phương quản lý nơi này cũng gặp trở ngại, vì vậy tên của nơi này cũng không còn tồn tại nữa, hiện tại nơi này gọi là Hỗn Long Loan, ám chí bên trong cái gì cũng có, chính là thực sang trọng. Vị trí của Hỗn Long Loan rất tốt, hình như nằm cũng một tuyến dường với chính phủ liên bang, ngay cả vị trí trung tâm cũng gần hơn, chẳng qua là một khu phố trung tâm, cũng có rất nhiều người phương đông, nhưng lại kế bên căn cứ Phượng Loan.
Giống như đây là tâm ý của hoàng đế Ứng Hòa, lân cận Hỗn Long Loan không có khu dân cư, chỉ có nơi du ngoạn cùng khu vực công tác, ngay cả mấy khách sạn cũng chỉ có mấy nhà không chính quy. Ở Hỗn Long Loan không cho phép xe huyền phù tùy ý ra vào, Diệp Hoài Tây cũng không có ý sẽ mang xe vào, liền đem xe dừng ở chỗ đỗ bên ngoài một tòa nhà buôn bán, liền dẫn La Thụy cùng Cố Tử Khung đi bộ vào Hỗn Long Loan.
Hỗn Long Loan không hổ là trung tâm về đêm của Tắc Bá Thản, ngay cả khu vực buôn bán chung quanh so với những nơi khác người đến người đi nhiều hơn rất nhiều. Sau khi ba người Diệp Hoài Tây xuống xe, liền lọt vào ánh mắt đánh giá của mọi người. Cố Tử Khung nghĩ đến bọn họ sẽ tò mò nhìn thiếu tướng một lúc lâu, kết quả những người đó chỉ liếc xem vài lần, sau đó liền thu hồi ánh mắt, bộ dáng kiến thức rộng rãi, tình huống này khiến cho Cố Tử Khung nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng.
“Người nơi này thật là bình tĩnh.” Cũng giống như Cố Tử Khung, La Thụy đã kiến thức qua mị lực của Diệp thiếu tướng đang lo lắng, kết quả ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho La Thụy nhịn không được nghi ngờ, bọn họ có phải là đang đi vào một tinh cầu nhỏ bẻ hẻo lánh hay không.
“Chuyện có khác thường chắc chắn có gian trá.” Diệp Hoài Tây nhẹ giọng nói.
Cố Tử Khung nâng nâng lông mày, lời này nói ra rất đúng, thử nghĩ tiếng hô Diệp Hoài Tây ở liên bang cao bao nhiêu, fan não tàn của hắn ở trên quang võng nhiều bao nhiêu, ai ai cũng hận không thể trộm hắn đem về nhà, làm sao có thể nhìn thấy còn người bằng xương bằng thịt lại có thể lạnh lại bình tĩnh như vậy, vừa thấy liền biết không bình thường, xem ra Bá Ni đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lần này bọn họ không chiếm được nhiều manh mối hữu dụng lắm.
Diệp Hoài Tây cũng có ý tưởng này, đều đã đến đây, không đi vào đi một vòng, có chút xin lỗi Bá Ni thiếu gia đã hao hết tâm tư vì bọn hắn sắp xếp cạm bẫy này.
“Nơi này thực khiến cho người ta không thích.” La Thụy xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng đến gần.
Diệp Hoài Tây từ chối cho ý kiến, ánh mắt tùy ý có thể thấy được rác rưởi lướt qua, đen kịt khiến cho người ta không biết đặt chân ở chỗ nào, mặt tường không biết bao lâu không được rửa sạch, đông một cái đèn đường tây cũng
có một cái, ngay cả ánh trăng nhân tạo cũng không chiếu tới bên này, cũng có thể thấy nơi này khiến cho người ta chán ghét như thế nào, càng đừng nói đến ở đầu đường, nhóm tiểu lưu manh dấu đầu hở đuôi rõ ràng không có ý tốt, đây cũng là lý do khiến cho người ta chán ghét.
“Lão sư, anh sợ hãi sao?” phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói thật nhỏ của Cố Tử Khung, cẩn thận nghe còn có vài phần hương vị sợ hãi không rõ, Diệp Hoài Tây hơi hơi liếc mắt nhìn về phía Cố Tử Khung, chỉ thấy một nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt.
Hắn nhìn qua quán bar tên ‘Nam Sắc’, lạnh giọng hỏi lại: “Cậu sợ hãi?”
“Không có.” Cố Tử Khung trả lời, âm thanh lần này trầm ổn hơn rất nhiều, quả thật không có cảm giác sợ hãi, làm cho người ta không rõ là giả vở kiên cường hay là thật sự không sợ.
Diệp Hoài Tây không chú tâm nhấc chân đi vào, thế cho nên không chú ý tới, một bàn tay đang do dự nắm sát vạt áo hắn, tràn ngập bất lực tuyệt vọng.
“Cậu làm sao vậy?” Diệp Hoài Tây không chú ý tới, La Thụy ở bên cạnh tự xưng là người nắm giữ tất cả bí mật cao nhất của liên bang thấy Cố Tử Khung ngượng ngùng thu tay lại, tinh thần bát quái chiến thắng e ngại, làm cho hắn nhịn không được tò mò hỏi, “Cậu vừa rồi muốn kéo ngài ấy lại, vì sao lại không giữ chặt?”
“Anh cảm thấy tôi vì sao lại không giữ chặt?” Cố Tử Khung tự tiếu phi tiếu hỏi, ánh mắt lạnh như băng, thấy La Thụy run lên một chút, thức thời ngậm miệng lại.
Cố Tử Khung nhấc chân đuổi kịp bước chân của Diệp Hoài Tây, quay đầu liếc mắt nhìn La Thụy cười nói: “Có một số việc thấy cũng phải giả vờ như không phát hiện, nếu không sẽ đưa tới phiền toái.”
Lúc trước La Thụy bị áp chế sợ hãi cuồn cuộn mà lên, cảm xúc khó có thể khống chế, làm cho hắn hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, đứng thẳng ngây người tại chỗ, tiếng điện lưu của ngọn đèn đường khiến hắn giống như tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng đuổi theo.
Diệp Hoài Tây không thường đến những nơi này, cho dù lức trước hắn đến quán bar ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hắn như trước có thể bảo trì khoảng cách với mọi người. Hôm nay chỉ muốn lo cho thân mình, chính là hy vọng xa vời. Hắn nhìn những người tấp nập ở trong quán bar, nhíu mày không nói gì, một quán bar nhỏ bên ngoài nhìn không có gì thu hút, bên trong lại có thể chứa được gần cả trăm người, làm cho người ta giật mình.
“Người ở kia.” Không biết Cố Tử Khung đã đuổi kịp từ khi nào, đứng ở phía sau hắn, gần như kế sát vào tai hắn nói nhỏ.
Nhiệt khí thối vào trong tai khiến cả người Diệp Hoài Tây không được tự nhiên, lỗ tai giống như bị thiêu cháy, hắn bước về phía trước nửa bước, né tránh nhiệt khí của Cố Tử Khung, nửa nghiên đi thân mình nói: “Uy Liêm?”
“Không phải.” Cố Tử Khung bĩu môi dưới, “Là vị nhị thế tổ trong vụ huyên náo kia.”
“So với trong tưởng tượng của tôi thì đến sớm hơn.” Diệp Hoài Tây nói, theo tầm mắt của Cố Tử Khung, quả nhiên thấy một khuôn mặt tuấn tú, nhưng không phải là một khuôn mặt xinh đẹp, là một nam nhân có dáng người rất là cường tráng, tay nam nhân kia cầm ly rượu, trong lòng ngực ôm một thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt miễn cưỡng quét một vòng quanh quán bar, bộ dáng chán ghét thế nhân, sắm trọn vai ăn chơi trác táng.
“Người chân chính muốn gặp lại không tới.” Cố Tử Khung lướt qua bên trong quán bar một vòng, không phát hiện thân ảnh Uy Liêm, mỉm cười ở phía sau Diệp Hoài Tây nói.
“Không quan hệ.” Diệp Hoài Tây một chút cũng không để ý, “Hắn đến chứng minh là hắn chắc chắn đã biết được tin tức.”
“Hắn biết được tin tức, sau này anh muốn gặp Uy Liêm rất khó.” Cố Tử Khung nói.
Trong mắt Diệp Hoài Tây hiện lên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cậu nói giống như là tôi không chuẩn bị đường lui mà tới.”
Cố Tử Khung nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng.
La Thụy đuổi theo phía sau, vừa mới dừng lại, Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ ngồi ở trên ghế cao cũng vừa nhìn thấy bọn họ, hai bên nhìn thấy nhau, khói thuốc súng liền sinh ra.