“Thấy sao hả cháu dâu, chỗ này mỗi ngày đều được chăm sóc kĩ càng nên cây lá cũng tốt rất nhiều.”
Chung Ngụy thả bà mình xuống, quay qua nhìn biểu cảm của Phó Hạ.
Nhâm Phó Hạ không giấu nổi sự hạnh phúc trên gương mặt, đôi mắt hay buồn thường ngày của cô cũng phải thay chuyển thành màu sắc.
Trước mặt cô là một khu vườn của một căn nhà, nhưng nhìn giống công viên là hơn, tuy nhiên khác nhiều hơn là nơi đây trồng rất nhiều loài hoa, cây cảnh cao thường được tỉa tắp rất gọn gàng.
Làm sao giấu nổi sự thích thú trước một nơi đẹp đẽ đầy sức sống này đây.
Khu vườn muôn màu đầy sắc, cảnh tượng thật sống động.
“Chung gia còn có chỗ này sao? Đẹp quá, cháu nhìn vào cứ như cả thân được bày bổng vậy!”
“Ha ha, bà già này tuy già rồi nhưng vẫn có cảm nhận như cháu.
Nào, hai bà cháu mình vào xem cho rõ hơn đi.”
Nhâm Phó Hạ động đậy, bỗng cảm thấy phần vai mình đang có thứ gì trượt cô mới nhớ ra là con mèo.
Cô vội đưa tay lên vai giữ yên.
Kì thật, sao giờ mới nhớ tới con mèo vẫn trên vai chứ? Mà mấy tiếng này bé mèo còn không kêu, ngoan thật, Nhâm Phó Hạ vui vẻ vuốt vuốt.
Bà nội của Chung Ngụy thấy vật thể lạ nên liền cuống lên.
“Con...!con gì trên vai cháu dâu đây? Chung Ngụy...!cháu mau...!mau lấy nó ra.”
Thấy bà cuống lên như vậy Nhâm Phó Hạ thấy hơi buồn cười, cô lớn giọng nói cho bà nghe.
“Là mèo con đó bà.”
“Là mèo thôi bà.”
Cả hai người đồng âm, nói xong cả hai liền nhìn mặt nhau, Chung Ngụy thấy vậy liền ngại ngùng một phen mà xoay mặt đi.
Bà nội nghe xong cũng an tâm hẳn.
“Doạ bà già này rồi, nào cháu dâu.
Đưa cho bà coi tí nào, cũng đã nhiều năm bà không thấy mèo rồi đấy.”
Nhâm Phó Hạ vui vẻ giao mèo cho bà ấy, bà nội của Chung Ngụy có vẻ khá thích thú, bà vuốt lông nó, vuốt đầu rồi cù lét.
“Bà thích mèo như vậy thế bà có thích chuột không?”
Chung Ngụy cất lời, nghe xong bà nội liền giật mình không vui quay mặt lại quát.
“Chuột gì mà chuột, ghê quá.
Bà không thích.”
“Vâng vâng, có vẻ bà ghét chuột.”
Chung Ngụy cười gạo nói.
“Đừng nói với bà là cháu nuôi chuột nhé? Đâu...!mang ra để mèo của bà ăn nó nào.” Bà nội quát lớn.
Nghe vậy hai đứa cháu chỉ biết cười nhẹ không dám thành tiếng.
Nhìn vẻ mặt của bà khi được nhắc tới chuột nhìn rất buồn cười, bà ấy không biết ghét chuột tới nhường nào ha.
“Thật ra anh ấy nuôi chuột hamster, chuột đó cũng dễ thương lắm bà.
Vì được nuôi nhà nên chắc không có nhiều bệnh đâu.”
Sắc mặt bà dịu xuống.
“Mà anh ấy ít cho chuột ra ngoài lắm nên cháu chỉ thấy một lần duy nhất, bây giờ muốn nhìn chẳng thấy đây này! Con chuột đó cứ như báu vật của anh ấy vậy.”
“Hoá ra trong thời gian qua em vẫn luôn mong muốn nhìn chuột của anh sao?”
Chung Ngụy khẽ khàng tiến gần Phó Hạ lúc nào cô không hay rồi phả đầy lời nói vào tai, cô giật mình nhưng vẫn đứng im, không trả lời vì bà nội đã cất lời trầm trọng.
“Vậy là trong thời gian qua cháu không quan tâm nhiều tới cháu dâu của bà à?”
Chung Ngụy hoang mang, sao hôm nay bà nội lại