“Cảm ơn hai cháu tiễn bà tới bến xe, bây giờ bà phải về thôi.”
Bà nội của Chung Ngụy bây giờ Nhâm Phó Hạ mới nhận thấy là bà rất giản dị, từ đầu quần áo bà ấy mặc toàn chất rẻ tiền, Nếu không thấy Chung Ngụy quan tâm bà ấy cô đã tưởng nhà họ Chung đối đãi với một người già bạc bẽo đấy.
Thấy bà chậm lê bước cúi người đi, Chung Ngụy lên tiếng muốn níu kéo.
“Bà nội, hay bà đừng sống ở quê.
Tới nhà cháu sống đi, để tiện dưỡng già.”
“Thôi, nhà gì chứ! Các con cháu ai cũng bận bà làm gì có nơi để tiện dưỡng, về quê bà tám chuyện với bà con tốt hơn.”
Nói xong bà ấy quay lại nhìn Phó Hạ.
“Bà về nha cháu dâu.”
“Vâng, về cẩn thận sống tốt nha bà.”
Nhâm Phó Hạ vui vẻ tạm biệt, nhưng bà nội lại ghé sát tai Phó Hạ nói nhỏ một câu: “Bà không biết còn sống sang năm nữa không, hai cháu mà cố gắng có chắt cho bà thì càng tốt.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ nóng bừng mặt, cô cười gượng gạo không nói gì.
Chờ bà nội lên chuyến xe rời đi Chung Ngụy mới muốn hỏi: “Vừa rồi bà nói gì kì lạ với em sao?”
“Không có.” Nhâm Phó Hạ nhẹ giọng nói sau đó là lên xe ngồi chờ Chung Ngụy đưa mình tới công ty, đây cứ như đã thành thói quen của cô mà lúc nào cô không còn hay biết nữa.
...
Công ty hôm nay chào đón Tân hoa hậu từ thiện siêu toàn cầu vừa mới đăng quang, trong ngày hôm đó đã họp báo.
Trong một khu sân khấu của công ty, có các siêu mẫu, hoa á hậu đứng thành hàng trên sân khấu được quáy ảnh chụp.
Ai cũng như hoa như ngọc, đầm váy lộng lẫy, kêu sa.
Dáng người chuẩn hình được ôm chặt.
Mọi người dưới ghế không ngừng xôn xao bàn tán vị Tân hoa hậu và các á hậu.
“Thần Hạ, cô hoa hậu quả nhiên là đẹp mà nhỉ.”
“Đẹp thật, đó là một gương mặt khả ái nhưng lại được lớp make-up làm nên sắc sảo.
Tân hoa hậu là sáng nhất rồi, không ai chiếm được sporlight của cô ấy luôn.”
Nhâm Phó Hạ bàn tán khen thưởng với Cát Ly, hai người có cái nhìn gần giống nhau vì thế bàn luận được rất nhiều ý.
Mà khoan đã, cái đầm của Tân hoa hậu mặc Nhâm Phó Hạ thấy rất quen.
Nhưng cô không nhớ gì tới cái váy đó cả.
Lẽ nào nhiều váy gần trùng nhau quá nên cô hơi có hoa mắt sao? có
Thế nhưng nhìn đi nhìn kỹ lại cô vẫn thấy nó rất giống bản phác thảo bị mất của mình, bản thảo được lấy ý tưởng từ những viên pha lê, chiếc đầm được xẻ từ gối chân xuống.
Toàn bộ đều đính đá hình thoi, hình tam giác, mang một màu trắng tinh khiết như thiên sứ giáng trần.
Quan sát kỹ lại từng chi tiết đều không có chỗ nào khác cả, không! Có phần thiết kế trên ngực là khác, bản cũ của Phó Hạ là phầm đầm trên là xoan, nhưng ở đây nó chỉ đơn giản là một vòng cong.
Toàn bộ còn lại là giông hết, lẽ nào ai đó thật sự lấy cắp bản phác thảo của cô?
Nhâm Phó Hạ cũng không phải ngu gì, cô chắc chắn đó là bản phác thảo của mình.
Cho dù phần ngực trên có thay đổi chút nhưng cô vẫn nhớ từng nét mà cô vẽ ra nó như thế nào.
Và người thiết kế ra bộ dạ hội này lại là chị đồng nghiệp Vương Thi Dụ, người mà cô đã giao việc thiết kế dạ hội cho ba thí sinh trong cuộc thi hoa hậu từ thiện năm nay.
“Phó Hạ, sợ lần này ghế trưởng nhóm của cậu có trục chặc rồi.
Nhìn con ả Vương Thi Dụ đắc ý chưa kìa.”
Nhâm Phó Hạ rời mắt khỏi chiếc đầm, cô nhìn Cát Ly theo hướng của cô bạn thân mà nhìn tới phần rìa sân khấu, nơi Vương Thi Dụ đang đứng cười rất hài lòng một cách vô tri, thấy Phó Hạ nhìn tới cô ta liền cười nhếch mép vẻ đầy xà mị khiêu khích.
Thấy dáng vẻ đắc ý kì lạ của cô ta Phó Hạ có chút cau mày.
“Cô ta ăn cắp bản phác thảo của tớ.”
“Hả, gì vậy? Cậu mất bản phác thảo gì? Khi nào?” Cát Ly