“Anh hàm hồ lắm sao?”
“Ừm, nhưng nếu có mưa rơi trên sa mạc mỗi ngày thật thì cây cối cũng sớm ngày tái sinh.
Sự sống của thực vật...!là mãnh liệt.” Cô sụt sịt nói.
Thấy mình hình như làm lỡ việc khóc của cô, Chung Ngụy cười nhẹ chiều chuộng nói: “Khóc hết nước mắt đi, không thì tí vào trong nhà em lại rơi nước mắt bây giờ.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ lại mếu máo oà khóc lên, cô rụi mặt vào thẳng bờ ngực của anh, hết sụt sịt lại khóc lớn.
Cảm giác càng ngày càng khóc to hơn là sao? Trước người đàn ông này.
Mười mấy phút trôi qua...
Nhâm Phó Hạ tự động cởi trói cho Chung Ngụy, cô lùi lại sau tự lau đi nước mắt.
Viền mắt đỏ hoe sau khi khóc xong, Chung Ngụy thương thật đưa tay ra gạt đi nước mắt còn sót lại của Phó Hạ.
Cô thế mà lại không phản kháng, chịu ngoan ngoãn đứng yên cho anh tác động lên mặt.
“Khóc đến xấu xí rồi anh không thích em nữa sao?”
Chung Ngụy nghe xong đứng lặng hai giây, sau đó là mỉm cười trả lời: “Có xấu xí anh vẫn thích em, Hạ Hạ...”
Hai người lặng nhìn một lúc lâu rồi Phó Hạ cũng rời mắt trước, đơn giản là cô đã biết ngượng ngùng trước người đàn ông này.
Tâm trạng cũng có chút thoải mái rồi.
Phó Hạ nhìn nhìn sang Chung Ngụy vài cái rồi quay người lại đi ra khỏi đây.
Vừa ra khỏi bức tường cô đã thấy Nhâm Tư Tư từ nhà xe bước ra, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhưng giây sau khi nhìn thấy Phó Hạ lại lộ ra nụ cười chế giễu.
“Đứa bất hiếu như mày mà cũng dám về nhà rồi sao? Thế nào, ở Chung gia người ta đối đãi với mày không tốt...”
Chưa hết lời, Nhâm Tư Tư thấy đằng sau Phó Hạ xuất hiện Chung Ngụy, thân thể cô ta đờ cứng ngay tức khắc, vẻ mặt không bằng lòng nhưng cũng không dám nói tiếp.
Phó Hạ sau khi nghe những lời kia thốt ra cô chỉ im lặng, không dám làm gì.
Bởi vì cô bất hiếu thật không thì cô cũng không rõ.
“Chung gia đối đãi với Chung thiếu phu nhân rất tốt, không cần một người ngoài cung chữ, phí lòng.”
Nghe những lời thổi từ miệng Chung Ngụy ra Nhâm Tư Tư chỉ biết im lặng nghiến răng.
"Nó lại có người che chở cho?"
Phó Hạ rời mắt, cô thẳng tiến đi vào trong nhà.
Nhìn thấy bố mẹ thẫn thờ như vậy cô biết hai người cũng đã rất sốc, chị ấy là được bố mẹ cưng nựng như trứng, vì thế cái chết của chị gái cô biết ai đau lòng nhiều hơn.
“Bố mẹ, khi nào chị ấy về?” Cô cố nén đau thương hỏi.
Vẻ mặt của bố rất phức tạp mà trả lời: “Con bé nhắm mắt vào hai ngày trước, hôm qua người ta mới gọi điện báo.
Cô con bây giờ chắc đang cùng nó về.”
Chuyến bay phải một ngày nửa đêm mới về tới nước Việt được.
Mà hôm qua Nhâm Bận mới tức tốc mua vé, 12 giờ mới lên máy bay.
Chắc bây giờ vẫn đang trên đường về.
Nhâm Đạt lúc này tự lẩm bẩm: “Tại ta ham mê tiền, không nghe máy để tối về mới biết chuyện...!Ngọc Ngọc của bố.”
Nhâm Tư Tư đằng sau thấy dáng vẻ bố đau buồn cô ta liền chạy tới khóc theo.
Nhìn thấy tay bố xoa lên đầu cô ta Nhâm Phó Hạ như bị một nhát dao găm vào tim, cảm giác đó của cái xoa đầu từ bố...!cô cầu cả đời liệu có được không?
Liệu...!nếu bây giờ cô khóc lên rồi chạy tới ngồi dưới sàn như Nhâm Tư Tư bố có xoa đầu cô không nhỉ? Nhâm Phó Hạ rất khao khát, nhìn một hồi lâu thế nhưng...!cô vẫn không làm được.
Bao nhiêu năm nay sống ngoài bây giờ muốn được gần