Phó Hạ chưa kịp phản ứng khi mình và Chung Ngụy đột ngột tách ra sau câu hét của ai đó, ngay lúc này trước mặt cô một hình bóng cao lớn chắn lại, là Hoàng Giả Ninh?
“Ai cho mày chạm vào em ấy hả?”
Hoàng Giả Ninh tức giận, gương mặt lộ rõ đường nét cau có, đôi mắt hết phần hung dữ nhìn Chung Ngụy.
“Cậu là cái thá gì mà dám...?”
Gương mặt sắc bén nhìn lên, giọng nói trầm lạnh như hàng nghìn băng tuyết bay xuyên qua người Hoàng Giả Ninh và Phó Hạ.
Bộ dạng nghiêm túc đáng sợ này của anh ấy! Đây cũng là lần đầu Phó Hạ thấy.
Khí phách rất chèn ép người, lại thêm bộ quân phục, sao, huy chương đeo trên áo, Chung Ngụy càng khiến cho Hoàng Giả Ninh thấy mình bị chèn ép đến quá đáng.
Tuy nhiên gan của cậu ta không hề nhỏ, không những không sợ mà ngược lại càng tức giận.
Hoàng Giả Ninh bỗng quay lại nhìn Phó Hạ, cậu ta đưa tay ra cầm lấy vai của cô nhẹ giọng, vẻ mặt đầy chan chứa hỏi: “Em không sao chứ? Tên đó vừa định làm gì em sao?”
Dứt lời hai bàn tay của cậu ta bị Chung Ngụy tát ra khỏi vai Phó Hạ, anh đen mặt kéo cổ áo của Hoàng Giả Ninh khiến cậu ta lùi ra.
“Tên khốn, đừng chạm vào người phụ nữ của tao.”
Người phụ nữ của tao? Chung Ngụy không biết Phó Hạ và tên này có quan hệ gì, lại nhìn sang vẻ mặt lãnh đạm của cô anh quay mặt lại nhìn cậu ta chỉ cười lạnh.
“Đó là quá khứ của cậu, còn bây giờ cô ấy chính là của tôi.”
Hoàng Giả Ninh tức giận cắn chặn răng, hắn từng bước tiến lại gần, dừng lại rồi hỏi.
“Phó Hạ, em trả thù anh theo cách ấu trĩ này sao? Bây giờ anh công danh thành đạt rồi, có thể cho em mọi thứ, em về bên anh đi.”
“Anh cũng có thể trở thành một người đàn ông vững chắc cho em vai tựa mỗi khi em buồn mệt mỏi, nào! Đừng giận anh nữa mà hãy về với anh đi.
Chẳng phải em nói muốn có một mái nhà ấm cúng với anh sao? Em còn nói muốn sinh cho anh thật nhiều con mà, anh bây giờ không phải tên nghèo hèn ăn bám nữa, anh giờ có thể cho em mọi thứ rồi! Quay lại bên anh chúng ta về tổ chức lễ cưới nào.”
Những lời ngon ngọt đều thốt ra hết từ miệng Hoàng Giả Ninh, Chung Ngụy hơi căng thẳng toát mồ hôi lạnh lo sợ Phó Hạ sẽ rung động mà quay về với tên này.
Anh chậm rãi quay mặt lạnh.
Một ánh mắt nhìn sang chỗ có điểm một cách chăm chú, khuôn mặt Phó Hạ như đang mềm mại trước những lời nói vừa rồi.
Nhìn biểu cảm này của cô Chung Ngụy không khỏi đau nhói từng nhịp tim, vậy hoá ra...!đây là người cô yêu.
Anh cắn răng, chịu nhường nhịn cho tình yêu của cô nở rộ với cậu ta tiếp.
Chung Ngụy tổn thương mà rời đi cho hai người sự riêng tư.
Phó Hạ choàng tỉnh nhìn Chung Ngụy sắn sỏi từng bước rời xa mình, lòng cô hơi bâng khuâng, cảm xúc ào ra mịt mù.
Cô thu lại ánh nhìn.
...
"Một giây trước mình còn nói cô ấy là của mình, một giây sau đã thành tên nhục nhã rồi! Cô ấy làm gì yêu mình chứ? Thích thôi, không phải yêu! Người cô ấy yêu, nhớ nhung bao nhiêu lâu nay là tên đó."
Không nén nổi ánh mắt đỏ nhạt bi thương, gương mặt anh lộ rõ sự yếu đuối thất bại thê thảm.
Vậy mà bấy lâu nay, anh còn nghĩ...
...
Thấy tình địch của mình tự biết điều mà rời đi Hoàng Giả Ninh rất vui, vậy là Nhâm Phó Hạ vẫn sẽ thuộc về của chính cậu.
“Cười xong chưa?”
Giọng nói ảm đạm của cô cất lên.
Hoàng Giả Ninh quay lại cười nhẹ mà tới gần Phó Hạ, bàn tay quơ lấy tay cô, thanh điệu nhẹ nhàng vang lên.
“Xong rồi! Giờ về nhà với anh nha?”
Nhâm Phó Hạ lạnh nhạt quét một ánh nhìn vô cảm lên cho Hoàng Giả Ninh, nhìn thấy ánh mắt đó cậu ta hơi bàng hoàng.
“Em sao vậy?”
“Giờ nói rõ hơn, tôi thật sự hết yêu cậu rồi...!”
Chưa kịp nói thêm Hoàng Giả Ninh liền chen lời vào: “Tại sao?”
“Bốn năm nhưng tình yêu của tôi đối với cậu rất ít ỏi, cậu không hề cùng tôi vun đắp mà càng ngày dập tắt đi.
Bây giờ còn hỏi tại sao?”
“Nhưng anh rất yêu em!”
Nhâm Phó Hạ nghe xong thở một hơi ra cười lạnh.
“Chính cậu dập tắt ngọn nến, bây giờ tự muốn thắp lại.
Cậu nghĩ ngọn lửa đó có còn là ngọn lửa ngày xưa không?”
Hoàng