An tâm quá, Hoàng Giả Ninh không bám theo cô nữa.
Phó Hạ thở một hơi dài, cậu ta đã có công ty riêng rồi và đã là người thành đạt..
cô thấy bản thân có chút lung lay.
Lung lay một giây để suy nghĩ công việc hiện tại của mình có thể dẫn mình lên đỉnh quang vinh không, rồi khi nào mới được như cậu ta.
Rõ ràng cô đã làm việc trước cậu ta nhưng bây giờ cô vẫn ở chức nhân viên được công ty nghiêm ngạt quản lý, còn cậu ta đã có công ty thuộc về riêng mình.
Phó Hạ tự cảm thán: Tại sao cậu ta lại may mắn tới như vậy.
Còn ôm mộng quay về với cậu ta? Phó Hạ không nghĩ tới, căn bản chút tình yêu lập loè cô dành cho cậu ta cũng chớm tắt.
Cô dễ dung động bởi những lời nói dịu dàng, nhưng cũng dễ buông bỏ vì sự nhạy cảm tinh tế của mình.
Tới xe rồi, nhưng Chung Ngụy không ở đây! Anh ấy đi đâu rồi?
"Đi đâu vậy? Không chờ mình sao?"
Phó Hạ quay mặt lại, cô đi xung quanh tìm kiếm, đường phố tối rồi người đi lại cũng vắng vẻ, Phó Hạ cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của Chung Ngụy, tin nhắn anh vẫn chưa trả lời.
Anh ta rốt cuộc đi đâu rồi!
Bỗng Phó Hạ dừng lại, cô đang nghĩ liệu có phải vì cô nói chuyện với Hoàng Giả Ninh nên anh nghĩ mình thua cuộc đã tự rút lui?
Suy đoán này cô không dám chắc đúng hay không, nhưng cô chắc rằng tên đàn ông đó có và đang yêu cô.
Tìm không nổi nữa, có lẽ anh ấy đã đi đâu đó hoặc về nhà rồi! Không có thì chắc bây giờ Chung Ngụy đã xuất hiện trước mặt cô.
Phó Hạ nén lại hơi thở dài, cô quay lại chỗ xe rồi lái về.
...
“Từ nãy tới giờ không nói gì, cậu cãi nhau với Nhâm Phó Hạ sao?”
Tông giọng trầm thấp lạnh lẽo của Uông Thần Diêu cất lên.
Chung Ngụy ngồi ghế phụ hơi lặng thường.
Cú đau vừa rồi hình như in vào trong lòng anh rồi.
“Không có.” Tông giọng Chung Ngụy trầm ấm lại thấp vang lên.
Con đường về Chung gia thật mờ mịt, khiến đầu óc Chung Ngụy cũng mờ mịt theo.
Anh khó có thể tả cảm xúc của trạng thái mình bây giờ.
Bầu không khí trong xe im ắng, ngoài tiếng xe đi ra chẳng có tiếng gì.
Rất lâu sau đó Chung Ngụy mới lên tiếng hỏi.
“Yêu một người, làm sao để người đấy yêu lại mình vậy?”
Uông Thần Diêu hơi đơ người, những ký ức tươi đẹp của hắn và cô gái ấy chợt hiện về.
Ngày đầu gặp gỡ...!và cách họ tiến tới bên nhau.
...
“Á...”
Thiếu nữ cấp ba xinh xắn ngọt ngào bị Uông Thần Diêu đụng ngã, dáng vẻ yếu đuối tinh khiết khiến cho hắn không rời mắt ngay được.
“Cây vĩ cầm gãy rồi!”
“Xin...!xin lỗi!”
Uông Thần Diêu kịp phản ứng, hắn cúi con người cao lớn của mình xuống đỡ Nhâm Bích Ngọc dậy rồi lại cúi lấy cây đàn tiếp.
Khi đó mọi người rất trầm trồ về cuộc gặp gỡ của học bá và thiếu nữ dương cầm xinh đẹp.
Gương mặt tròn xoan của Nhâm Bích Ngọc tỏ rõ sự buồn bã.
Uông Thần Diêu thấy hơi hổ thẹn, liền nói: “Tôi đền cái mới cho cậu.”
“Cảm ơn lòng tốt của bạn học, nhưng tôi không cần đâu.”
Nhâm Bích Ngọc kéo cây vĩ cầm ra, thế nhưng không kéo được.
Cô ngơ ra nhìn hắn.
Uông Thần Diêu cười nhẹ: “Làm gì có ai cảm ơn mà không cần chứ? Cậu học lớp mấy? Ngày mai tan học tôi dẫn cậu đi mua.”
“Không cần thật mà!”
“IM, PHẢI NGHE LỜI TÔI!” Uông Thần Diêu nghiêm túc nói.
Nhâm Bích Ngọc ngơ ra nhìn con người có chút bá đạo trước mặt này.
Cuối cùng vẫn chỉ là cười nhẹ nói ra lớp học cho hắn.
Nghĩ lại thấy thật nực cười, khi đó hắn nói ra câu đó chắc chỉ có người phụ nữ dịu dàng ngốc nghếch đó mới cười, nếu là kẻ khác có khi đã cọc cằn mà chửi lại, hoặc chạy mất rồi.
Nhìn thấy ánh đèn từ phía xa của căn biệt thự Chung gia Uông Thần Diêu liền định hồn lại, trả lời câu hỏi vừa rồi của Chung Ngụy.
“Tán tỉnh! Mày không biết phải làm vậy thì người ta mới chú ý tới mình sao? Hoặc cũng có thể, quan tâm người ta từng li từng tí, hành động ấm áp sẽ khiến một cô gái tan chảy ngay thôi!”
“Nhưng em ấy vẫn yêu người cũ, tán tỉnh tao không giỏi! Quan tâm cô ấy thì càng không có thời gian, cũng không có cơ hội.” Chung Ngụy buồn tủi nói.
Nghe xong Uông Thần Diêu chỉ cười lạnh.
“Là con bé đó sao?”
Chung Ngụy im lặng không nói gì.
“Chẳng phải gan mày tày trời sao? Bom mìm gì cũng dám đụng chế, bây giờ có chút tình yêu cũng không dám tranh.
Tao nghĩ mày nên từ bỏ nhóc đó mà quay về khu quân sự tạo chiến tác của mày đi.”
“Công nhận, mày quá rốt nát về phương diện yêu đương nhỉ! Xứng đáng ế đời này.”
Nói trúng điểm đen Chung Ngụy liền cảm thấy đau buốt con tim, trong lòng khơi dậy lên mào lửa tức giận, thế nhưng anh đang kiềm chế để không lộ bên ngoài.
“Bạn nói đúng.”
“Chậc, nếu đã không can đảm thì mày nhanh tìm cách hủy hôn trả người ta tự do đi.”
Nghe xong Chung Ngụy liền nắm chặt tay, cả người hơi sững lại.
Chiếc xe màu đen tiến vào bên trong sân, cua lại một vòng rồi dừng lại.
“Tới đây thôi, tao cũng phải về đây.”
Chung Ngụy rời khỏi xe,