Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao

16: Chấp Cánh Những Giấc Mơ


trước sau


Tư Không Vân Tường nhìn con trai hạnh phúc mà lòng anh đau không tả được, bao nhiêu năm qua anh đã vô tình để con trai chịu khổ theo mình, đến việc ăn một bữa cơm gia đình cũng có thể tỏ ra hạnh phúc đến vậy.

Khoé mắt của anh đã hơi ươn ướt, sóng mũi cay xè, anh gắp một ít thịt bỏ vào chén của Tư Không Chiến rồi nói “Con ăn nhiều thịt một chút mới mau khoẻ được, từ ngày mai chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau như thế này con có chịu không?’’
Tư Không Chiến vẫn chưa hết đơ máy, cậu mở to mắt nhìn cha đáp “Dạ?” Ý cha là gì? Là vẫn không chịu rời đi sao?
Tư Không Vân Tường cười khổ, nâng tay xoa đầu con trai nói “Nếu con đã quyết tâm muốn thi vào trường quân đội thì phải có sức khỏe mới được, kể từ ngày mai cha sẽ tẩm bổ cho con, con có chịu không? Cha đã nghỉ làm rồi, từ ngày mai cha sẽ ở nhà cùng con.”
Tư Không Chiến lập tức ôm lấy cha mình, hạnh phúc nói “Cha, người đồng ý đi cùng con rồi phải không? Cha không được nuốt lời đó, cha nhất định phải đi cùng con!” Đôi mắt nâu đen lấp lánh ánh vàng tràn đầy chờ mong nhìn thẳng vào Tư Không Vân Tường.
“Phải, ai bảo con là tâm can bảo bối của cha làm gì? Mà cho dù cha không đồng ý, con sẽ bỏ cuộc sao?’’
Tư Không Chiến cười hì hì, đúng là cậu sẽ không bỏ cuộc.
Tư Không Vân Tường đưa tay vuốt ve mái tóc nâu của con trai, nhìn đôi mắt nâu đen đặc biệt xen lẫn những tia sáng vàng rồi nhẹ nhàng thở ra.

Nếu số phận đã an bày như vậy thì anh cũng không cần giãy giụa để làm gì? Có lẽ theo năm dài tháng rộng, mọi thứ đã trôi vào quên lãng rồi.
“Nhưng cha muốn con hứa với cha hai việc.”
“Dạ được, việc gì con cũng hứa chỉ cần cha đi cùng con là được!” Đôi mắt nâu tràn ngập hạnh phúc nhìn cha đáp một cách kiên định.
Tư Không Vân Tường thở ra một hơi rồi nghiêm túc nói “Con hãy hứa với cha rằng sau khi vào trường quân đội con không được ganh đua hơn người, cha không cần con quá nổi bậc, như vậy sẽ khiến con gặp nguy hiểm con có hiểu không?’’
“Con xin hứa, còn việc thứ hai thì sao ạ?”
Việc thứ hai, Tư Không Vân Tường không được tự nhiên nói “Việc thứ hai, cha muốn con tránh xa gia tộc họ Lâm, càng xa càng tốt.

Đừng bao giờ để họ biết đến sự tồn tại của con, có được không?” Anh biết việc này sớm muộn cũng không thể giấu, chi bằng yêu cầu con trai tránh đi thật xa.
Tránh gia tộc họ Lâm, yêu cầu gì lạ vậy? Tư Không Chiến không hiểu “Vì sao ạ? Chẳng lẽ bọn họ…” Chẳng lẽ họ là kẻ thù của cha ư?
“Không, không phải, họ không có bất cứ thù oán gì với cha cả, chỉ là cha không thích bọn họ.

Nếu để họ nhìn trúng con, họ sẽ tìm cách mang con về dưới trướng, còn nếu lôi kéo không thành không biết chừng họ sẽ làm hại đến con, con có hiểu không? Không riêng họ, những gia tộc lớn đều như vậy.


Vậy cho nên cha nghiêm túc yêu cầu con phải ghi nhớ lời cha dặn, nếu con làm được thì cha sẽ đi cùng con.”
“Vâng con xin hứa, cha cứ an tâm, con nhất định sẽ tránh xa bọn họ!” Thấy cha nói có lý cho nên Tư Không Chiến lập tức gật đầu.
Đến lúc này nụ cười trên môi Tư Không Vân Tường mới xuất hiện trở lại “Được rồi, con mau ăn đi nếu không sẽ nguội mất, à phải rồi, con giữ lấy, nếu để cha giữ sẽ không an toàn.” Anh đưa tấm thẻ trả lại cho cậu, anh biết nếu con trai có thể săn được quái thú thì đồng nghĩa là cậu có thực lực.

Anh đã xem qua tài khoản, đó là một con số khiến anh vô cùng choáng váng.
Ngày trước anh chỉ lo làm cho nên đã không để mắt dõi theo sự trưởng thành của con trai, hiện tại chớp mắt một cái mà đã mười tám năm trôi qua rồi, Tư Không Chiến vậy mà đã đạt tới cấp bậc mà anh không tưởng tượng được, thế nhưng Tư Không Vân Tường cũng không lấy làm lạ.
Tư Không Chiến nhận lại tấm thẻ, cậu biết tính cha không thích lằng nhằng nên nhận lấy cất đi, sau đó chậm rãi thưởng thức bữa sáng vui vẻ của mình.
Nhưng mà lúc trước không để ý thì thôi, lúc này Tư Không Vân Tường lại cảm thấy tò mò bèn hỏi “Chiến… con thể nói cho cha biết bắt đầu từ khi nào mà con đã bắt đầu luyện tập không?”
Cậu thấy cha tò mò thì cũng vui vẻ kể thật vắn tắt một lượt cho cha nghe, dĩ nhiên là giấu nhẹm mấy vụ… xém thì đi ngắm gà khỏa thân.
Cơ mà bao nhiêu đó cũng đủ khiến cho Tư Không Vân Tường ngồi nghe mà trái tim trải qua vô số lần lo lắng, sau đó là chết lặng.

Bảy tuổi, haha con trai anh từ lúc bảy tuổi đã phải chịu nhiều vất vả như thế, thế mà anh một chút cũng không hề hay biết.
Trong khi anh ngon giấc thì con trai lại vấn thân vào nguy hiểm chỉ để kiếm tiền, nhiều năm trời đánh giết để đổi lại từng đồng tiền nhuốm máu cùng một cơ thể đầy thương tích.

Từng vết sẹo trên người con trai anh đều đã nhìn thấy hết, giây phút đó trái tim anh đau, thật sự rất đau.
Tư Không Chiến thấy cha đau lòng như vậy khiến cậu khó chịu lắm “Cha đừng như thế, cha nên tự hào vì con mới đúng.

Chính nhờ con nỗ lực từ bé cho nên trong trường không ai dám ức hiếp con hết, tên nào đụng đến con đều bị con cho cạp đất”
“Cha không biết đó thôi, con trai của cha hiện giờ được xem là huyền thoại trong giới thợ săn đó nha.

Bọn họ đi cả mười người cũng không bằng mình con đơn thương độc mã, bây giờ con chính là thần tượng trong lòng của bọn họ, nếu họ mà biết thần tượng này chỉ mới mười tám tuổi thì chắc sẽ tức tới mức hộc máu luôn quá hahaha!”

Tư Không Vân Tường nghe xong giọng điệu hóm hỉnh của con trai cũng phải bật cười “Hahaha, đúng là sẽ tức đến phun máu!” Bầu không khí cũng nhờ vậy cũng dễ chịu không ít.

Còn cái người mà Tư Không Chiến gọi là lão quái vật thì tạm thời anh không biết được là ai nhưng có lẽ người này tạm thời sẽ không gây bất lợi cho con trai của mình.

Nhưng mà dường như anh đã quên điều gì đó mà nghĩ mãi không ra, Tư Không Vân Tường càng nghĩ càng bực mình, đầu óc của anh đúng là rỉ sét thật rồi.

Tư Không Chiến nhìn thấy cha vui vẻ, cậu cũng vui lây, ít nhất thì bước đầu

tiên cậu đã làm được, việc còn lại là trúng tuyển, sau đó là mua nhà.

Còn những việc khác cậu sẽ chờ thời gian trả lời.
Sau bữa sáng ngon miệng, cậu tạm biệt cha rồi vui vẻ đến trường xem kết quả.

Cho dù không đi thì cậu cũng biết kết quả rồi, nhưng thôi, dù gì cũng sắp chia tay bạn bè, gặp mặt nhau một chút cũng tốt.
Trong sân trường, đang có rất nhiều người tụ tập nhìn bảng thông báo điện tử.
Lữ Băng vừa bon chen từ bên trong đám người bước ra, trông thấy cậu hắn liền vui vẻ gọi “Chiến, bên này.

Sao cậu đến trễ vậy? Tôi xem dùm cậu rồi, chúng ta đậu tốt nghiệp rồi haha chúc mừng cậu!” Hắn vỗ lên vai cậu bốp bốp, rất chi là vui mừng.
Tư Không Chiến cũng cười đáp “Điều đó là tất nhiên, tôi là ai chứ.

Vậy cậu định sẽ làm gì tiếp theo?’’
Hai người vừa rời khỏi sân trường vừa nói chuyện, Lữ Băng thoáng buồn đáp “Thì cậu biết đó, tôi sẽ đăng ký vào học trong ngôi trường lớn nhất trên tinh cầu.


Tuy không bằng trường Vương Tinh nhưng mà ít ra tôi không phải lo chi phí.”
Tâm trạng của Tư Không Chiến thoáng trầm lại, nếu hôm qua không bị thương nặng thì có lẽ cậu đã kiếm được kha khá rồi.
Lữ Băng nói xong thì quay đầu nhìn cậu hỏi “Vậy còn cậu? Cậu vẫn sẽ thi vào trường quân đội Vương Tinh sao?” Tuy hắn hỏi vậy nhưng từ trong đôi mắt của hắn ẩn chứa sự lưu luyến và không muốn rời xa người bạn tốt này.
“Ùm, tôi quyết định sẽ thi vào đó, tới lúc đó cha cũng sẽ đi cùng tôi đến tinh cầu Monar.

Cậu đã đăng ký nguyện vọng chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng chiều nay tôi sẽ đi đăng ký.

Cậu cũng đăng ký đi, cuối tuần này là diễn ra sát hạch rồi.” Hắn cố gắng gồng lên để không cho nước mắt của mình tuôn rơi, giây phút này thật sự là quá khó khăn đối với hắn.
Chợt, Tư Không chiến dừng bước, cậu quay mặt nhìn Lữ Băng nghiêm túc nói “Cậu… đăng ký vào trường Vương Tinh đi, học phí của cậu tôi sẽ lo!” Nói rồi cậu lập tức mở thiết bị quang não, ấn nút chuyển khoản sang cho hắn.
Nhìn loạt thao tác như hoa rơi nước chảy kia, Lữ Băng không khỏi trợn tròn con mắt “Tư Không Chiến, cậu…” Lúc hắn nhìn tới số tiền là đã muốn ngất.
“Cậu yên tâm, tôi không có làm chuyện gì phi pháp.

Tiền này cậu không cần trả vội, chỉ cần cậu học hành cho tốt là được.

Tôi có hẹn rồi, gặp lại cậu sau nha” Cậu cho hắn một ánh mắt yên tâm rồi vui vẻ phất tay rời đi.

Bạn thân lâu năm chính là không cần phải nói nhiều mà vẫn hiểu ý nhau.
Lữ Băng mở to miệng muốn nói nhưng lại không kịp với tốc độ của Tư Không Chiến “…” Hắn nhìn theo bóng lưng của thằng bạn, đôi mắt hiện lên sự bối rối, khó xử.

Nhưng hắn biết tính của cậu, đã quyết là không ai lay động nổi, lại nói Tư Không Chiến đã không hề nghi ngờ mà đặt niềm tin vào nơi hắn, hắn có thể phụ tấm chân tình này sao?
Lúc còn bé cũng là Tư Không Chiến giúp hắn đỡ đòn, lớn lên một chút, trở nên mạnh mẽ hơn thì cũng là vì hắn mà ra tay đánh cho đám người xấu cạp đất, bảo vệ hắn một đường an ổn, giờ đến cả học phí Tư Không Chiến cũng giúp khiến hắn cảm thấy ân tình này nặng ngàn cân.
Lữ Băng nặng nề thở ra một hơi, tự nhủ với lòng “Tư Không chiến, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, tôi nhất định sẽ không khiến cậu phải thất vọng” Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Hắn cũng là một thanh niên mang trong mình hoài bảo lớn, nếu cơ hội đã nằm trong tầm tay thì sao hắn có thể từ bỏ.


Hắn muốn nắm bắt lấy ước mơ, muốn sát cánh bên cạnh Tư Không Chiến, cùng thực hiện giấc mơ của cả hai.

Chiều hôm ấy Tư Không Chiến quyết định đi săn để bù vào khoảng tiền vừa chuyển kia, cậu tranh thủ kiếm thêm mới có thể đảm bảo cuộc sống của cha trong lúc cậu đi học tại trường quân đội.
Cậu gửi cho cha một tin nhắn nói rằng hôm nay cậu sẽ đi chơi cùng bạn, đến tối sẽ về, sau đó tiến thẳng vào rừng an toàn.

Cậu thay bộ trang phục mới vừa mua được sau đó chạy thẳng vào khu phế tích.

Liễu Thanh Phong đã mai phục sẵn, cậu vừa xuất hiện thì hắn liền chộp lấy rồi đi theo như hình với bóng.
Lần này xem như cậu lời to rồi, có hắn đi theo thì cậu có thể một đường chém giết không dưới mười quái thú cấp ba cao cấp.

Mà Liễu Thanh Phong vốn không cần tiền thưởng, vui là chính.

Trời dần về chiều, hai người mới trở lại nhà cậu dùng bữa tối.

Nhưng lần này bầu không khí vui vẻ hơn rất nhiều.
Việc đi săn đêm cũng không còn là bí mật nữa, cậu thẳng thắng nói với cha, dưới sự đảm bảo của Liễu Thanh Phong, hai người thề thốt đủ kiểu, cuối cùng cũng thành công nhận được cái gật đầu từ Tư Không Vân Tường.

Hai người đi săn cùng nhau, vừa rèn luyện cũng vừa hỗ trợ cho nhau.

Số quái thú bị diệt cũng chất thành ngọn núi nhỏ, mấy nhóm thợ săn không theo kịp tốc độ săn giết của cả hai người thì chỉ đành bỏ sang chỗ khác để kiếm ăn hoặc vớt vát mấy quái thú cấp thấp mà hai người bỏ qua.
Có thể nói, một tuần này là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của Tư Không Chiến.

Đi săn có bạn mà khi về nhà thì có thể nhìn thấy cha đã ở nhà chờ cậu về cùng ăn một bữa cơm, như thế này mới đúng là cuộc sống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện