Cuối cùng thì ngày cậu mong chờ cũng đến, ba ngày trước đó đã có không ít trường quân đội đến đây lập điểm tuyển chọn.
Lữ Băng hiển nhiên là vượt qua sát hạch vì tư chất của hắn vốn thông minh hơn người, tin chắc chỉ cần hắn nổ lực thì ngày đạt thành danh hiệu thiết kế sư đại tài cũng không còn xa nữa.
Còn Tư Không Chiến trước đó đã được Liễu Thanh Phong làm công tác tư tưởng rất triệt để nên đã không còn lo lắng gì nữa, cậu theo dòng người rồng rắn xếp hàng.
Lần này có hơn chục trường quân đội cùng tuyển học viên, nhưng được mong chờ nhất vẫn là trường quân đội Vương tinh.
Cậu gặp không ít người quen, nhưng một câu đâm chọt họ cũng không có cửa nói, vì bại tướng thì có tư cách gì chê bai người khác.
Đa phần họ là con nhà khá giả, được học hành, tiếp thu huấn luyện từ bé cho nên năng lực rất cao.
Một số người thì lỗ mũi hướng lên trời nên cứ huênh hoang, giọng điệu chậm chích rất khó nghe nhưng mà bây giờ cậu đã mười tám chứ không phải trẻ nít ba tuổi, chẳng hơi đâu nghe để ý làm gì.
Tuỳ theo danh tiếng mà mỗi trường có yêu cầu khác nhau, riêng với trường Vương Tinh thì yêu cầu gen phải từ cấp B, trong khi gen của cậu hình như có hơi cao nên đã được cha tiêm thuốc ức chế, còn thể thuật phải đạt cấp mười lăm, tinh thần lực cấp A.
Nói chung những cái này cậu đều đạt, tinh thần lực cũng là cấp A đỉnh phong và sắp đột phá.
Nhưng mà lão quái vật không cho cậu lên cấp, ít nhất là phải đợi sát hạch xong rồi đích thân ông sẽ hướng dẫn cậu nâng cấp.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu bước vào khu vực kiểm tra, mỗi lần là mười người.
Người chịu trách nhiệm kiểm tra cho bọn họ là những đàn anh năm cuối, Kiểm tra tinh thần lực rất đơn giản, cậu chỉ cần khống chế sức mạnh truyền vào thiết bị đo lường sao cho nó vừa đạt cấp A là được.
Sau đó là ngồi vào đảng thương tiến hành kiểm tra thể thuật, nhiệm vụ chính là diệt quái thú theo số lượng đã yêu cầu.
sau khi hoàn thành kết quả cũng có ngay lập tức, hiển nhiên là cậu đậu rồi.
Rời khỏi khu vực kiểm tra, xung quanh cậu là vô số lời than khóc, nản chí, nhưng cũng có không ít người đang vô cùng phấn khích, vui vẻ.
Cậu cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng thì cậu đã đặt được bước chân đầu tiên trên con đường chinh phục ước mơ của mình.
Việc đầu tiên mà cậu làm là báo tin vui cho cha, sau đó thì chạy đi tìm Lữ Băng cùng hắn đi ăn mừng.
Còn Lữ Băng, sau khi gia đinh hắn biết hắn đã có tiền để theo đuổi ước mơ thì ai nấy đều vui và biết ơn Tư Không Chiến rất nhiều.
Từ nhỏ họ đã quý cậu và thương cậu như con cháu trong nhà, giờ đây với họ xem cậu là người thân trong gia đình.
Cậu không chỉ giúp Lữ Băng một cơ hội mà còn cho họ một ân tình to lớn, nhà họ cũng nghèo, cũng chỉ mong con cái có cơ hội học hành thành tài, khi thành tài thì cuộc sống của họ cũng nhờ đó mà khá dã hơn.
Đây quả thật là một giấc mơ mà họ không bao giờ có thể mơ đến.
Lữ Băng cho cậu một cái ôm thật chặt, hắn nói “Cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng, tôi nhất định sẽ thiết kế riêng cho cậu một chiếc cơ giáp tốt nhất”
Tư Không Chiến vỗ lên lưng hắn mấy cái “Biết rồi, biết rồi, nói mãi.
Chúng ta đi ăn mừng thôi, sau này cậu cần gì, cứ nói đừng ngại, đã là bạn bè thì đừng khách sáo.’’ Cũng may nhờ có Liễu Thanh Phong mà cậu kiếm được một số tiền rất nặng túi, vậy cho nên việc đầu tư cho Lữ Băng là việc trong tầm tay.
Thời gian nhập học là một tháng nữa, trong một tháng này cậu lại không rảnh cho lắm.
Cậu vừa phải lo chuyển nhà, vừa phải nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện đặc biệt của lão quái vật, nói chung là bận muốn tắt thở.
Còn Liễu Thanh Phong thì đã quay về giúp cậu tìm một căn nhà phù hợp,Tư Không Vân Tường thì ngày ngày ở nhà dọn dẹp và chuẩn bị cơm nước chờ cậu về ăn cơm tối, nhưng những ngày hạnh phúc này cũng chỉ kéo dài được vài hôm vì lão quái vật muốn đánh nhanh rút gọn, ông muốn tạo cho cậu một lợi thế trước khi nhập học, vì vậy cho nên cậu cũng không thể về nhà trong vòng nửa tháng ròng rã.
Lần này lão quái vật đích thân trông chừng cho nên quái thú lần này cậu dùng để luyện tập cũng toàn từ cấp bốn trở lên, sau đó ông còn rất tàn nhẫn mà tăng dần từ sơ cấp lên tận cao cấp.
Cả quá trình, cậu ăn không ít khổ, xém ngủm không biết bao nhiêu lần.
Những thứ cậu được học lại vượt xa những gì cậu mong đợi, đây mới chân chính là thứ mà lão quái vật muốn cậu học.
Bắt đầu từ đây, hành trình mới chính thức bắt đầu.
Cậu phải đối mặt với quái thú cấp bốn mà không được dùng đến binh khí nữa.
Cậu phải biến cơ thể thành vũ khí, thành bảo kiếm, thành bất cứ thứ gì có thể giết được quái thú.
Đó là một quá trình đẫm máu và nước mắt.
Nhưng đó chỉ là bước khởi động mà thôi, sau khi cậu có thể đơn thương độc mã hạ được một con quái thú cấp bốn trung cấp thì mới là chuỗi ngày đáng sợ hơn.
Đó chính là luyện tập cùng lão quái vật, nếu so với bọn quái thú cấp bốn thì độ nguy