Nói tới Lữ Băng, hắn cũng được xem là kỳ tài vì hắn rất có năng lực lại học hỏi rất nhanh, trong lớp hắn thường xuyên cạnh tranh hạng hai và hạng ba với một học viên khác trong lớp, hai người kình nhau rất dữ dội.
Thỉnh thoảng Tư Không Chiến sẽ chạy sang thăm hắn, mặc dù hắn có thằng bạn mang danh phế vật nhưng hắn chẳng để tâm đến sự chế nhạo của bạn học.
Sau đó khi liễu Thanh Phong rảnh rỗi cũng chạy sang tìm hai người ăn uống, tán dóc đôi ba câu, chính vì lẽ đó mà số người muốn gây khó dễ cho Lữ Băng giảm đi không ít, còn Tư Không Chiến… mặc dù trong cuộc thi cậu tỏ ra ghê gớm là vậy nhưng khi trở về lớp cậu vẫn bị ăn hành như thường.
Ai bảo Neil bảo vệ cậu tốt quá làm gì? Có chỗ dựa mà không có năng lực cũng làm người ta ghét, nhưng đó là đối với mấy người đứng top đầu thôi, từ hạng thứ mười trở xuống cậu không nương tay nữa, làm phế vật hoài cũng phiền, vì bọn họ cản trở việc luyện tập của cậu.
Nhóm người của Chu Bân thì đã thôi cái suy nghĩ xem cậu là phế vật từ lâu rồi, cho nên họ càng cố ra sức luyện tập sau đó tìm cậu học hỏi thêm.
Cường độ tập luyện trong phòng trọng lực của cậu ngày một tăng, tốc độ cũng dần cải thiện nhưng vẫn không đủ, cậu đang cảm thấy không vui thì Liễu Thanh Phong mò đến.
Trong phòng tập lúc này khá vắng người cho nên hắn chủ đảo mắt một vòng đã nhìn thấy cậu, Tư Không Chiến nhếch môi cười, chỉnh lại trọng lực sau đó ngoắt tay với hắn.
Liễu Thanh Phong tệ gì cũng là ngôi sao sáng của năm ba, sau khi hắn vào phòng tập, cuộc giao lưu chính thức bắt đầu.
Cậu không ngờ khả năng chịu đựng của hắn lại cao đến thế, đạt gần đến mức giới hạn của cậu luôn rồi.
Mà Liễu Thanh Phong nhìn mức trọng lực thì không khỏi nhíu mày “Được nha nhóc con, năng lực cũng không vừa nha, được rồi, tới đây!” Hắn là năm ba mới có thể đạt tới cấp bậc này mà Tư Không Chiến mới năm nhất đã đuổi kịp hắn rồi, hắn cảm thấy bản thân có nguy cơ bị hít bụi.
Đôi bên bắt đầu đánh, tốc độ nhanh dần, mặc dù lực hút rất lớn nhưng vẫn không mấy ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn của cả hai.
Liễu Thanh Phong liên tục di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhiều lần cho Tư Không Chiến đau má nhưng cậu càng đánh càng hăng, cơ thể dần quen với cường độ cao liền đáp trả lại Liễu Thanh Phong không xót cú nào.
Ba giờ sau, hai người nằm ra sàn thở dốc.
Họ cũng chẳng cần nói gì, nhìn là đủ hiểu rồi, nói chiều tốn hơi, thở cho khoẻ.
Nhưng kể từ đó, sau buổi học thì hai người lại thường cùng nhau luyện tập, mức độ cũng tăng dần.
Sau đó Neil cũng nhập cuộc, ba người nhanh chóng thân thiết và năng lực cũng tăng cao không ít.
Năm học đầu tiên nhẹ nhàng trôi, đối với cậu mọi thứ thật tuyệt vời.
Đi học có bạn bè, về nhà thì có cha luôn mong chờ bên cạnh bữa cơm gia đình, còn gì hạnh phúc hơn.
Kỳ nghỉ đầu tiên cũng đã đến trong sự háo hức của Tư Không Chiến và cả Neil.
Ngôi nhà nhỏ của hai cha con bây giờ là tiệm bánh ngọt rất đông khách hàng, từ tầng một đến tầng ba đều đông nghẹt khách.
Bất chấp việc ông chủ có ngoại hình đen đúa, xấu xí nhưng họ lại không thể cưỡng lại những món bánh thơm phức, ngọt ngào mà anh làm ra.
Tư Không Vân Tường đứng một bên hỗ trợ nhân viên bán hàng, nhìn khách hàng nở nụ cười hài lòng anh cũng cảm thấy rất vui.
Thời gian trôi, mọi thứ vẫn bình yên khiến anh cảm thấy thật an tâm mà phát triển sự nghiệp làm thợ bánh của mình.
Cánh cửa bị người đẩy vào, ba cậu nhóc đẹp trai lai láng bước vào lập tức thu hút không ít ánh mắt nóng bỏng đổ dồn về.
Tư Không Chiến hạnh phúc chạy lại ôm chầm lấy cha “Cha, con đã về, con nhớ cha lắm, cha có khỏe không? Có nhớ con không?”
Tư Không Vân Tường hạnh phúc ôm con trai vỗ vỗ mấy cái “Cha rất khỏe, cha cũng rất nhớ con.
Được rồi con mau buông ra đi, lớn rồi mà cứ như con nít, không sợ bạn con cười sao?’’
Tư Không Chiến trề môi đáp “Con không quan tâm.”
Liễu Thanh Phong và Lữ Băng cười hì hì.
Khách đến ăn cũng được dịp rửa mắt, ông chủ trông xấu xí thế mà con trai lại rất đẹp nha.
Chào hỏi nhau mấy câu, ba người cùng tìm một bàn trống dưới tầng trệt vừa ăn bánh ngọt vừa ngắm dòng người lướt qua, không lâu sau thì Neil cũng mò đến, hắn nghe Liễu Thanh Phong nói cơm của Tư Không Vân tường nấu rất ngon nên hắn sống chết cũng muốn bám theo.
Nhưng khi nhìn tới những món bánh ngọt đẹp mắt cùng hương thơm ngọt ngào kia, hắn cũng nhịn không nỗi mà ăn tới mức no căng, kết quả là đến giờ ăn cơm hắn liền hối hận tới xanh ruột.
Vì món bánh nào cũng ngon, hắn thử giáp một vòng là đã không còn chỗ chứa, may cho hắn là nhà hắn ở tinh cầu bên cạnh nên về trễ một ngày cũng không sao.
Nhờ có môi trường sống mới trong lành hơn, cộng với tinh thần luôn vui vẻ mà sắc mặt của Tư Không Vân tường cũng hồng hào hơn, nhưng Tư Không Chiến vẫn không muốn dừng lại ở đó, cậu cần thuốc cải tạo cho cha, như vậy những cơ quan bị tổn hại mới có thể hồi phục, Cha cũng sẽ không bị những cơn đau hành hạ nữa.
Ba năm, cậu còn phải cố gắng thêm ba năm nữa mới có thể lên chiến trường lập công.
Chợt, màn hình lớn trong tiệm phát đến một bản tin nào đó, khách đến quán đều như thể lên cơn tập thể.
Một trận tạp âm vang lên ‘“Oa, thần tượng của tôi, anh ấy thật đẹp trai!”
“Thiếu tướng trông thật là ngầu, tôi muốn được gả cho anh ấy!”
“Thiếu tướng đẹp trai nhất…”
Tư Không Chiến bất giác quay đầu, ngay lúc nhìn thấy cái bản mặt trên màn ảnh thì cậu lập tức nổi nóng.
Bàn tay cậu siết chặt, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cái bản mặt của tên khốn trên màn hình, không thể lầm được, là tên khốn kiếp đó.
Hai từ thiếu tướng không ngừng được người dẫn chương trình nhai đi nhai lại, cậu hơi cau mày “Thiếu tướng sao?’’
Liễu Thanh Phong tốt bụng đáp “Phải, cậu không biết anh ta sao, anh ta là thiếu tướng Lăng Dực thần, giờ anh ta có thể xem là thần tượng của cả tinh hệ, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn đang độc thân nên có rất nhiều người mơ tưởng đến anh