Cuối cùng thì năm học thứ ba cũng đến, cậu rất nóng lòng mong chờ cuộc thi săn quái thú sắp diễn ra.
Có thể nói đây là một cuộc thi quy mô lớn với sự tham gia của nhiều trường quân đội với độ khó cao, một tinh cầu lớn và một cuộc chạm trán giữa nhân loại và quái thú.
Mỗi lớp sẽ cử ra năm người mạnh nhất để tham gia, hiển nhiên cậu không hứng thú với giải thưởng nhưng việc được tham gia diệt quái thì cậu hào hứng chết đi được, mà nếu tham gia thì đồng nghĩa cậu phải nổi trội và khả năng cao là bị để ý, điều khiến cậu cảm thấy phiền nhất là nhà họ Lâm.
Nhưng mà làm sao cậu không bị cám dỗ cho được, nếu thể hiện tốt thì cậu có nhiều cơ hội tham gia vào quân đoàn mạnh nhất, càng có nhiều cơ hội lập công.
Hơn hết, thực lực tăng cao thì khả năng thiến tên khốn nào đó cũng tăng lên không ít.
Mà lúc này bên trong khu vực chiến đấu tự do, giờ nghỉ xả hơi.
Các học viên đang tụm năm tụm ba ngồi tán dóc trong lúc nghỉ mệt, Neil ngồi nhìn cậu trầm tư một lúc lâu hắn chợt lên tiếng hỏi “Này, cuộc thi lần này cậu cũng tham gia chứ? Tôi thấy cậu không nên bỏ lỡ cơ hội lần này đâu, đây là cơ hội tốt cho cậu toả sáng, hơn nữa giám khảo chính trong cuộc thi lần này là thượng tướng Lâm Vân Thiên.
Nếu cậu khiến ngài ấy vừa ý nói không chừng tương lai cậu sẽ có hy vọng vươn xa.”
Một câu nói rất đơn giản nhưng vài người ngồi bên cạnh nghe mà không khỏi khinh bỉ trong lòng bèn nói móc “Xấc, cỡ như cậu ta thì làm gì có cửa tham gia chứ, cậu lo cho mình trước đi, không tranh được vé thì cậu cũng đừng có nằm mơ nữa.”
“Phải đó, đám người Lôi tác cầm chắc vé tham dự rồi, mấy người đừng mơ tưởng nữa, tôi thấy lần này chả cần cạnh tranh, cứ đề cử cho xong, năm thứ hạng đầu thì sức mạnh đã rành rành ra đó rồi còn đánh đấm cái gì nữa?’’
Đó là ý kiến của số đông, nhưng đám người Chu Bân sau lần sát hạch trước đã thu lại tâm tư xem thường Tư Không Chiến, hắn cũng chen vào nói “Này Tư Không Chiến, lần này cậu nhất định phải tham gia đó, chuyện tốt như thế này không phải năm nào cũng có đâu.
Hơn nữa cho dù không đoạt giải nhưng nếu biểu hiện xuất sắc vẫn có thể được những người khác để mắt tới, cũng xem như là một cơ hội tốt, cậu nhất định không được bỏ lỡ.”
Những gì bọn họ nói đều có lý, Tư Không Chiến thở dài đáp “Được, nếu các cậu đã nói như thế thì tôi cũng không để các cậu thất vọng, dù không đạt quán quân nhưng ít ra cũng có thể làm rạng danh lớp hai ban số một của chúng ta.” Cậu nghĩ
chỉ cần cậu không quá xuất sắc, không đoạt giải nhất thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên khiến tiếng xì xầm bàn tán cũng im bặt, mọi người đều quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Lôi Tác dẫn đầu một nhóm học viên hổ báo cáo chồn bước lại chỗ bọn họ, xem chừng tưởng mình mãi mãi bất bại nên tới cà khịa “Tốt, có can đảm, tốt nhất cậu dám nói thì dám làm tôi sẽ chờ cậu gia nhập đội, đến lúc đó…đừng làm chúng tôi thất vọng nha hahaha.” Hắn là một kẻ rất tự cao tự đại nhưng hắn cũng có tư cách để kiêu ngạo trong cái lớp này.
Tư Không Chiến chả để tâm lời hắn nói, cậu vẫn ngồi im và lãnh đạm đáp “Tôi chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng, hai vé còn lại tôi và Neil sẽ lấy!” Đây là một lời khẳng định, vì cậu tham gia cuộc thi còn có mục đích khác to không kém.
Neil đang ngồi cắn hạt dưa rồi hóng hớt tự nhiên bị kéo vào cuộc là bia đỡ đạn thì suýt sặc nước miếng, nhưng rồi hắn cũng chỉ biết lắc đầu, cười khổ đáp “Được!” Dù sao hắn cũng đã quyết định là sẽ tham gia.
Mấy tên đứng thứ tư, thứ năm nghe được cái giọng điệu cuồng vọng, tự cao tự đại của Tư Không Chiến mà tức lồng lộn, lập tức phùng mang trợn mắt lên hùng hổ quát “Hừ, không lên nỗi top mười mà cũng không biết xấu hổ, cậu có can đảm thì chúng ta so tài thử xem cậu có cái tư cách đó không đã, đúng là thứ mặt dày, không có gì ngoài tài ăn nói khoác lác.” Tên chết tiệt này dám coi như bọn chúng chết rồi, đúng là muốn bị đánh mà, bình thường bị bọn chúng đánh hình như chưa đã ghiền.
Buổi tuyển chọn chưa bắt đầu mà đánh nhau cậu cũng cảm thấy chán, việc này để Neil xử là được.
Cho nên lúc này cậu này ra bộ dạng hết sức miễn cưỡng nói “Neil, cậu đại diện tôi trả lời bọn họ đi!” Vì đôi bên gần như biết rõ thực lực của nhau nên cậu rất tự tin rằng Neil sẽ thắng.
Neil biết Tư Không Chiến lười tốn thời gian với mấy thằng ngu này nhưng bắt hắn ra chịu trận thì hơi kỳ nha bạn, tôi cũng lười.
Hắn nhướng mày mắng một tiếng “Cậu đúng là lười biếng!” Rồi hắn đứng dậy chấp nhận lời khiêu chiến.
“Được rồi, ai không phục thì tới đây, tôi chấp hết!”
Mặc dù không đạt được mục đích hạ nhục Tư Không Chiến nhưng chỉ cần thắng Neil thì chả ai bảo vệ được tên này, đám người cũng lùi một bước chấp nhận đấu với Neil.
Bình thường thực lực của Neil cũng tạm gọi là mạnh, hắn đứng thứ mười một,