Một cú đá nữa lại bay đến, Lôi Tác bật người tránh thoát trong gang tấc, lòng bàn tay hắn ngưng tụ tinh thần lực đánh trả.
Cú đá này nếu mà đánh trúng thì chỉ có nước mất mạng.
Đám học viên vây xem nhìn mà tim muốn rớt ra ngoài “…Mau tránh đi… á…” Mà Neil thì nhàn nhã khoanh tay nhìn “…”
Tư Không Chiến thích nhất là lấy cứng đối cứng nên lập tức dùng tinh thần lực đáp trả, hai luồng tinh thần lực va vào nhau tạo nên chấn động không nhỏ khiến phần lớn học viên trong phòng tập bị sóng năng lượng bức tới mức phải lùi lại vài bước.
Ngay cả Lôi Tác cũng bị đánh bật ra xa.
Tư Không Chiến ngay lập tức áp sát, cho hắn một cú đấm vào mặt, sau đó lại đuổi theo bồi thêm một cú đá vào ngực khiến hắn bay về phía ngược lại đập mạnh vào bức tường, hộc một ngụm máu rồi không gượng dậy nổi, hắn giương đôi mắt không thể tin được, không cam tâm nhìn cậu giây lát rồi nằm im bất động.
Đám học viên thì mắt chữ A mồm chữ O “…” Sốc toàn tập vì Tư Không Chiến hoàn toàn áp đảo.
Neil lúc này mới đủng đỉnh bước ra, vừa đi tới chỗ cậu vừa đảo mắt nhìn đám bạn học nói “Bây giờ chắc không ai có ý kiến gì nữa phải không, nếu không thì chúng ta mau đi ăn cơm thôi, đói lắm rồi!” Hắn vô cùng vui vẻ mà quàng tay lên vai lôi Tư Không Chiến đi luôn ra cửa, trong mắt hắn lại tràn ngập sự yêu thích đối với Tư Không Chiến.
Đám Chu Bân sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức chạy theo, trong lòng vẫn không ngừng mắng “đậu xanh rau má thật, cậu ta thế mà hạ người mạnh nhất lớp dễ như trở bàn tay, chơi giả ngu thế này rõ là muốn khiến người khác đau tim chết mà”.
Những thành viên mạnh trong tốp mười thì vẫn còn ngơ ngác, Khải Ân nhìn Cảnh Huyền với bộ mặt không thể tin được “…”
Sau màn vận động nhẹ, hai người nhanh chóng về phòng tắm rửa rồi đến nhà ăn.
Lúc bọn họ xuất hiện trước cửa lớn lập tức có vô số ánh mắt nóng bỏng đổ về, nhất là Tư Không Chiến.
Nhưng cậu lại bị thần kinh thô nên không mấy để tâm.
Bọn Chu Bân thì hào hứng gần chết, bình thường họ bị đám người Lôi Tác đánh cho lết mo bò mủng, còn liên tục bị sỉ nhục, lần này Tư Không Chiến gián tiếp giúp họ trả thù, phải nói là trong lòng vô cùng vui sướng.
Sau một thời gian náo động gà bay chó sủa, các cuộc so tài diễn ra không ngừng nghỉ giữa các học viên trong lớp thì năm tấm vé tham gia cuộc thi lần này đã có chủ, cậu và Neil cầm chắc một vé trong tay, ba vé còn lại cũng nằm trong tay Khải Ân, Cảnh Huyền và Lôi Tác, mặc dù lần này Lôi Tác thua Tư Không Chiến nhưng đây là một cơ hội lớn, hắn không thể bỏ lỡ.
Các nhóm được hình thành bắt đầu cà khịa nhau, nhưng nhóm của Tư Không Chiến thì không tham gia, vì trưởng nhóm lười nên bọn họ cũng lười, hơn thua nhau ở thực lực chứ dăm ba câu cà khịa cũng chả làm được gì nhau.
Hơn nữa trước khi thi đấu mà nội bộ choảng nhau là xác định mất vé liền.
Năm nhất và năm hai cũng tham gia nhưng số lượng rất ít, cái này cũng là vì an toàn cho bọn họ, lần tranh tài này có độ nguy hiểm rất cao cho nên chỉ có năm ba và năm tư mới đủ năng lực đối phó.
Tối hôm đó, vì cảm thấy tò mò nên cậu lên tinh võng tìm hiểu thêm về người tên Lâm Vân thiên.
Anh ta là Thượng tướng trong quân bộ, những hoạt động như thế này rất hiếm khi anh tham gia.
Thoạt nhìn, người này mang lại cảm giác rất xa cách, lạnh nhạt, đôi mắt nâu âm trầm như vực sâu mạng lại một cảm giác áp bách khiến người đối diện không rét mà run, gương mặt cũng rất là thiếu hụt cảm xúc, còn về phía gia đình thì anh ta chỉ có cha, baba của anh ta nghe nói đã mất tích cách đây rất lâu, ai cũng nói rằng người đó đã chết nhưng anh chưa bao giờ chấp nhận điều này.
Cơ mà hình như cái này cũng không quan trọng, quan trọng chính là con người của anh ta rất chính trực, công tư phân minh chưa bao giờ bao che hay vụ lợi cá nhân, tuổi trẻ nhưng chiến công lại vô cùng hiển hách.
Nếu đứng dưới trướng của anh thì phàm là người có năng lực đều rất được trọng dụng, xem đến đây cậu bất giác cảm thấy người nhà họ Lâm cũng không hẳn tệ như cha nghĩ.
Cả đến cha của anh ta là đại tướng Lâm Dạ Hiên cũng là một con người chính trực không kém, cái này thì chỉ có thời gian mới chứng minh được, hiện tại cậu chỉ cần không để họ để mắt tới là được.
Đôi mắt của cậu không tự chủ mà nhìn Lâm Dạ Hiên thêm vài lần, gương mặt của ông mang lại cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ, kiểu như… cậu đã nhìn thấy ở đâu đó? Nhưng cuối cùng cậu cũng nghĩ mãi không ra cho nên đành dẹp bỏ những rối rắm mơ hồ, một lòng một dạ tập trung cho cuộc tranh tài sắp tới, mà nhóm của Khải Ân, Cảnh Huyền và Lôi Tác lại vô cùng hợp tác.
Vì sau lần cậu đánh bại được Lôi Tác thì cho tới nay chưa một ai hạ được cậu thêm lần nào nữa.
Phải nói là cậu đã khác ngày hôm qua rồi, họ muốn chống đối cũng cần phải đánh thắng cậu đã.
Vào một ngày nắng đẹp trời, những học viên tinh anh xếp thành hai hàng thẳng tắp, có tổng cộng hơn năm trăm học viên của trường Đế Tinh có mặt tại đây , họ sẽ đại diện ngôi trường của mình thi đấu với những tinh anh đến từ rất nhiều trường khác nhau.
Tuy số lượng học viên tham gia có hạn chế vì họ là đội mạnh, bị áp đảo về nhân số nhưng không có nghĩa là họ yếu thế.
Thời gian qua, nhóm của cậu luyện tập