Chương 52: Oan gia ngõ thật hẹp.
Edit: ShiibaReiki
Beta: Chickie
Kiều Mục Lam vừa nghe thấy cái giọng này, tâm tình vốn đang vui nhất thời nguội đi hơn một nửa, mày cũng nhíu chặt lại, nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Hai người phụ nữ trung niên cùng đi về phía bà, một người trong đó là phu nhân của nguyên thủ* Liên Bang, người còn lại không hợp với Giang gia lắm là phu nhân của gia chủ Ngô gia.
(*): Như tổng thống.
Giờ phút này Ngô phu nhân thân mật kéo cánh tay của nguyên thủ phu nhân*, trên mặt bà mang theo nụ cười nhàn nhạt đúng mực, mà sau khi Ngô phu nhân nhìn đến Kiều Mục Lam, tuy trên mặt cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng làm người khác cảm thấy không thoải mái.
(*): Vợ tổng thống.
Ngô gia ở Thủ Đô Tinh thuộc về gia tộc hạng hai, gia tộc hạng nhất trừ gia tộc của tổng thống còn có thêm ba gia tộc nữa, nếu muốn trở thành thành gia tộc hạng nhất thì trừ khi các gia tộc trước thoái vị hoặc có đủ khả năng thay thế một trong ba gia tộc thì mới được.
Mà Ngô gia là gia tộc lớn nhất đang theo sát sau gia tộc hạng nhất, một khi Giang gia ngã xuống thì có khả năng tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất nhất chính là Ngô gia.
Cho nên Ngô gia vốn không hợp với Giang gia lắm, bây giờ nhìn Giang gia càng không vừa mắt, chỉ ước cho Giang Mặc Thịnh chết sớm, sau đó khiến Giang gia biến mất khỏi vị trí nguyên thủ gia tộc.
Kiều Mục Lam sao lại không biết tính toán của Ngô gia chứ, vừa nghĩ đến việc đối phương hận không thể nguyền rủa con trai mình chết đi, bà liền tức giận đến nỗi cả người run run.
Đương nhiên đây là biểu hiện của trước kia, hiện tại con trai bà dần dần khỏi hẳn, tâm tình bà vô cùng tốt, xem như gặp Ngô phu nhân cũng lười so đo với mụ, dù mụ có nhảy nhót thế nào thì Ngô gia vẫn chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi.
Thấy Kiều Mục Lam hoàn toàn không để ý mình, Ngô phu nhân cảm thấy mặt mũi mình bị mất hết, cực kỳ tức giận, nói chuyện càng không biết lựa lời.
"Từ khi Giang thiếu tướng xảy ra chuyện thì Giang phu nhân cửa lớn không ra, cửa trong không bước, ở nhà chiếu cố con trai, hiện tại sao lại có tâm tư đi dạo phố mua đồ, chẳng lẽ Giang thiếu tướng đã... Mấy người cam chịu rồi à?" Ngô phu nhân giả vờ kinh ngạc, cố ý nói một nửa nhưng cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa hơn về từ còn lại.
Kể từ khi Giang Mặc Thịnh có chuyện thì hầu như Kiều Mục Lam chuyên tâm ở nhà chiếu cố con trai, rất ít khi ra ngoài, đây cũng không phải là bí mật trong giới thượng tầng.
Đừng thấy cửa hàng này nhỏ nhưng tiếng tăm không nhỏ tí nào, giá cả trong cửa hàng dân chúng bình thường mua không nổi, có thể đi dạo ở đây không giàu sang thì cũng phú quý, đối với mấy chuyện của đại gia tộc cũng có nghe qua.
Trước đó sự chú ý của mọi người bị hấp dẫn bởi Du Cẩn Lật nên không suy nghĩ nhiều, hiện tại được Ngô phu nhân nhắc nhở, nhất thời mọi người bắt đầu suy đoán xem Giang Mặc Thịnh có thật sự xảy ra chuyện không, cứu không được nên Giang phu nhân mới cam chịu như thế, không cần chiếu cố con trai mình nữa?
Thấy ánh mắt biến hóa của những người xung quanh, ánh mắt Kiều Mục Lam nhìn Ngô phu nhân càng lạnh nhạt sắc bén.
Tuy con trai đang dần dần chuyển biến tốt là một việc đáng giá vui mừng, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể suy đoán lung tung, đặc biệt là suy đoán về hướng tiêu cực, cái này có khác gì nguyền rủa con trai bà đâu?
Chỉ là Kiều Mục Lam không tức đến nỗi phải quất nhau, giáo dưỡng của bà không cho phép làm điều đó.
"Ngô phu nhân có tâm tư ở đây đoán mò, không bằng đặt nhiều tinh lực vào việc tăng thực lực của gia tộc, giá như Ngô phu nhân cũng tận tâm với Ngô gia như thế thì có lẽ Ngô gia đã tiến thêm một bước." Kiều Mục Lam thản nhiên nói, từng câu giẫm lên chỗ đau của Ngô phu nhân.
Hiện tại Giang gia vẫn là gia tộc hạng nhất, chỉ cần một ngày Giang gia không ngã, Ngô gia sẽ vĩnh viễn thấp hơn Giang gia một cái đầu.
Hai tay Ngô phu nhân hung hăng giằng co với nhau, hận không thể tiến lên cào mặt Kiều Mục Lam, cào cái gương mặt xinh đẹp kia hóa thành hoa tàn.
Tuổi Ngô phu nhân xấp xỉ Kiều Mục Lam nhưng bề ngoài xấu hơn nhiều, mặc dù đã gần tám mươi tuổi nhưng Kiều Mục Lam nhìn như mới hai mươi, mà Ngô phu nhân lại gần giống phụ nữ trung niên, mỗi lần hai người đứng chung một chỗ, người khác đều cho rằng Ngô phu nhân là trưởng bối của Kiều Mục Lam, vậy nên mụ sao có thể không hận Kiều Mục Lam cho được?
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tuổi thọ của con người cũng kéo dài rất nhiều, người bình thường có thể sống đến ba trăm tuổi, vậy nên tám mươi tuổi trong mắt người ở thời đại tinh tế vẫn rất trẻ trung.
"Mẹ ơi, mẹ thấy con mặc thế nào?" Du Cẩn Lật lại thay một bộ con thỏ toàn thân trắng tinh, hưng phấn đi ra từ phòng thử đồ, nhảy tưng tưng tới trước mặt Kiều Mục Lam, vui vẻ khoe.
Vốn tâm tình có hơi buồn bực nhưng sau khi nhìn thấy Du Cẩn Lật thì tất cả đều trở thành trời quang mây tạnh, không chút keo kiệt khích lệ nói: "Tiểu Lật Tử nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp hết."
"Ôi, tôi nói sao bây giờ cô có tâm tình đi dạo phố đây, thì ra là mọc ra một đứa con nhỏ, dù đứa lớn không còn thì vẫn còn đứa nhỏ, ngược lại cô nhanh thật đấy, đã tìm một đường lui cho mình rồi này." Ngô phu nhân hết sức trào phúng sau khi nhìn thấy Du Cẩn Lật.
Tuy Du Cẩn Lật không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng người đàn bà này mang đến cho cậu một cảm giác cực kỳ xấu, tràn đầy ác ý khiến cậu không thoải mái, đặc biệt là nhìn cách nói chuyện của mụ với mẹ, càng khiến người ta cảm thấy hết sức khó chịu.
Du Cẩn Lật kéo kéo góc áo của Kiều Mục Lam, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, bà bác này là ai vậy?"
"Mày nói ai là bà bác hả? Có biết lễ phép không, cha mẹ dạy mày như thế sao?" Ngô phu nhân vừa nghe Du Cẩn Lật gọi mụ là bà bác, nhất thời trên mặt lộ vẻ vặn vẹo, tức giận đến nỗi hận không thể tiến lên đánh thằng nhóc