Chương 53: Không tới phòng anh.
Edit: ShiibaReiki
Beta: Chickie
Ba người Trịnh Bội Kỳ biết mỗi bữa tối thiếu phu nhân của mình đều phải mở live stream, cho nên rất tự giác bắt đầu làm trợ thủ cho thiếu phu nhân, xử lý nguyên liệu nấu ăn, sau đó đứng ngoan ngoãn trong một góc nhỏ, vừa không quấy rầy live stream vừa có thể nhìn rõ ràng toàn bộ quá trình nấu ăn, thuận tiện có thể vây xem độ hoan nghênh của thiếu phu nhân.
Đây là thiếu phu nhân của bọn họ, dù trên mạng có nhiều fan yêu thích nhưng không thể tiếp xúc, nhưng bọn họ thì có thể nha, mỗi ngày đều được nhìn thấy, nếu cái này bị fan biết chắc chắn sẽ hâm mộ họ chết mất!
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, Du Cẩn Lật mở phòng live stream thì bị số người ùa lên như mưa đạn dọa hết hồn.
Dù streamer chưa mở live stream thì phòng live vẫn cho phép fan vào treo máy, nên lúc Du Cẩn Lật mở phòng live stream ra, fan vốn đang treo máy liền sôi trào, rối rít gửi mưa đạn, mà số người xem còn nhiều hơn lúc kết thúc buổi live stream lần trước.
Du Cẩn Lật để nhìn rõ ràng số người xem hơn nên cơ thể nhích lại gần phía trước, đôi mắt sắp dính lên màn hình, trong miệng nói lẩm bẩm: "Có mười, trăm, ngàn, mười ngàn, mười ngàn người?"
Du Cẩn Lật không ngờ buổi live stream hôm nay còn chưa bắt đầu mà đã có mười ngàn người xem, hơn nữa số lượng đang tăng lên nhanh chóng.
Đương nhiên, càng nhiều người xem, lực tín ngưỡng sẽ sinh ra càng nhiều, Du Cẩn Lật cũng càng vui vẻ.
Mặc dù mọi người không thấy mặt Du Cẩn Lật nhưng nghe âm thanh êm mềm, giọng điệu ngốc nghếch đáng yêu của cậu cùng với tiếng cười vui sướng lúc cuối, nhất thời cảm thấy cả người có nguy cơ bị manh* hóa, mưa đạn gửi đi nhanh hơn, tới mức chưa kịp nhìn thấy người trên viết cái gì thì đã bị người ở dưới làm trôi đi mất.
(*): Manh ở đây là đáng yêu, dễ thương. Bắt nguồn từ chữ "moe" bên Nhật. Tui cũng không biết nên sửa kiểu gì nữa, mọi người góp ý nhen.
Mà giờ phút này trên lầu hai, Giang thiếu tướng đợi người nào đó cả ngày nay chưa xuất hiện, thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh live stream, tâm tình vốn buồn bực tiêu tan hơn một nửa, nhưng sau