Gần đây, Tô Hoài Lan cảm thấy bản thân quá
nhạy cảm với Nặc Kỳ Anh. Còn cậu cả nhà họ
Phó, khi nào anh mới chịu chính thức kết hôn với
cô ta đây?
Tô Hoài Lan sợ, cô ta sợ có một ngày, tất cả
những vinh hoa phú quý bây giờ của cô ta sẽ tan
theo bọt biển.
Buổi trưa, Nặc Kỳ Anh đang ăn trong căn tin
thì nhìn thấy Triệu Bân sáng hôm qua đã mang đồ
ăn cho cô.
Cô tự giác bước tới ngồi xuống ghế đối diện
với anh ta, khiến Triệu Bân sửng sốt.
“Cô?” Triệu Bân nhất thời không nhớ ra Nặc
Kỳ Anh là ai.
Nặc Kỳ Anh khẽ mỉm cười: "Cảm ơn hôm qua
anh đã mang bữa sáng cho tôi, chỉ là tôi không
hiểu, sao anh phải mang đồ ăn sáng đến cho tôi?"
“Cô là Nặc Kỳ Anh?” Triệu Bân mới hoàn hồn
lại hỏi.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười gật đầu.
Hôm qua anh ta đi vội nên cũng không nhìn
rõ dáng vẻ người con gái mà tổng giám đốc để ý
trông như thể nào.
Nhưng mà bây giờ, anh ta cũng được nhìn kỹ
rồi.
Tuy không phải quá mức xinh đẹp quyến rũ,
nhưng lại toát lên một sự thanh khiết ngọt ngào.
"Bữa sáng hôm qua bao nhiêu để tôi trả lại
ch...
“Cô quen Phó Quân Bắc chứ?” Triệu Bân vội
ngắt lời Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh chớp chớp mắt, và sau đó gật
đầu.
“Anh ta bảo tôi đưa sang” Triệu Bân nhoẻn
miệng cười, vốn dĩ anh ta muốn hỏi cô làm sao lại
quen biết với ông chủ của mình.
Nhưng mà sếp Phó đã dặn anh ta không
được tiết lộ thân phận tổng giám đốc của mình
cho Nặc Kỳ Anh biết.
“Anh là bạn của anh ấy à?” Nặc Kỳ Anh bất
giác hỏi.
Triệu Bân sửng sốt một chút, sau đó ngây
ngốc gật đầu, thực