Tôi trong phúc chốc đơ đứng cả người, chuyện này căn bản còn kích thích hơn cả bắt gian trên giường.
Nhưng Lam Sơn lại rất bình tĩnh, chị ấy ngồi trên cột ngăn cách giữa đường bộ và đường ô tô, nghiêng đầu nói với đôi tình nhân đang chờ xe ở đằng sau lưng tôi, hai người lên trước đi, thậm chí ung dung mà trả lời câu cảm ơn của họ "không có gì".
Sau đó quay đầu lại bày ra tư thế gặng hỏi tôi.
Lam Sơn mỗi ngày đều phải luyện tập tạo dáng, lại còn tập nhảy từ nhỏ cho đến lớn, chỉ là một cái động tác quay đầu đơn giản thế này thôi mà chị ấy làm cho uyển chuyển đẹp đẽ, như một con rắn.
Tôi nhìn chị ấy nắn bóp hộp thuốc liền có phần căng thẳng, ngoan ngoãn nói thật:
"Dương Hi tặng ạ."
Lam Sơn chắc là biết đây là hãng Dương Hi thường dùng, chung quy thì hai người họ cũng thường chào hỏi ở công ty.
Cửa thứ nhất xem như miễn cưỡng qua rồi, nhưng Lam Sơn nhìn bên trong một cái, lại ngẩng đầu nhìn tôi.
"Lục Tinh Gia hút ạ." Tôi vội vã lôi điện thoại ra, "Không thì chị gọi điện cho anh ta hỏi xem."
Lam Sơn nhìn tôi, không nói chuyện.
Tôi cũng không dám động đậy, giữ cái điện thoại ở yên đó.
Qua một lúc lâu thật lâu, tôi thậm chí tưởng rằng tôi biến thành tượng đất trầm tích gió rồi, Lam sơn mới vuốt lại mái tóc bị gió thổi cho rối của mình, nói được rồi.
Chị ấy bỏ hộp thuốc vào lại bao áo tôi, tôi như trút được gánh nặng.
Chúng tôi lần nữa bắt một chiếc xe taxi khác, ngồi lên ghế sau xong, Lam Sơn cao hơn tôi, ngồi xuống cái liền dựa đầu vào vai tôi:
"Tôi chỉ không hy vọng em làm việc tôi không thích."
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, nên chỉ có thể im lặng trong bóng tối.
Tôi mắc chứng sợ không gian hẹp nhẹ, ngồi ở trên xe ban đêm bị bóng tối bao trùm làm tôi cảm thấy không thoải mái, tôi chỉ đành co người lại ngồi yên một chỗ không động đậy, Lam Sơn nắm lấy tay tôi, có vẻ là rất mệt, nên chìm vào giấc ngủ nhẹ, hơi thở cũng trở nên trầm nặng hơn.
Bên trái tôi nghe tiếng thở đều đều của chị ấy, bên phải là tiếng gió rít gào luồn vào khe cửa sổ xe, tôi bị gió thổi đến lim dim buồn ngủ, nhưng lại không muốn nhắm đôi mắt lại, trên xe taxi ban đêm luôn phải có người tỉnh, không thì đúng là tìm chỗ chết.
Tôi cưỡng ép mình tỉnh táo suy nghĩ vài chuyện để nâng cao tinh thần, sau đó tôi liền nhớ đến những lời Thu Lịch nói với tôi trên bàn ăn hai tiếng đồng hồ trước.
Thật ra tôi không tin, bởi vì tôi thấy Lam Sơn đối với tôi hoàn toàn là trạng thái thả lỏng.
Sự dính người giữa tôi và Lam Sơn đều rời rạc lại như thật mà là giả, nhưng trong tiềm thức của tôi lại tán thành với Thu Lịch, tôi lờ mờ cảm thấy Lam Sơn có lẽ đối với tôi cũng có một chút tính chiếm hữu, như đang thả diều vậy, chị ấy cho tôi bay lên, đuôi của tôi lại luôn luôn nằm trong lòng bàn tay chị ấy, bay không cao cũng không thoát được.
Vậy thì người thả diều có yêu diều không?
...!Tôi nghĩ chắc là không.
Dây đứt rồi họ sẽ chỉ đi mua cái mới, mua cái diều hoa còn đẹp hơn.
Tôi vân vê cái hộp thuốc trong bao áo, đột nhiên cảm thấy nặng nề mà mệt mỏi.
Sau khi Lam Sơn nói với tôi bệnh tình của bà ngoại tôi có ý định cắt giảm lượng công việc, nhưng lúc trước tôi đã nói là thời gian biểu của tôi đầy rồi, đầy đến nỗi tôi trừng mắt lên nhìn lịch trình mà không biết nên gạch cái nào.
Tôi sầu muốn trọc đầu.
Cũng đúng lúc này chủ quản tìm tôi, nói, lịch trình từ ngày 11 trở đi lùi hết sang tháng sau, tôi vui gần chết, đang nghĩ kỳ nghỉ năm nay sao sớm thế, chủ quản lại nói:
"Chuyện lùi lịch trình có người phụ trách, cô đi làm giấy tờ đi, ngày 12 bay sang Italya."
WTF???
"Một tháng?"
"Đúng, tuần lễ thời trang và lễ hội Haute Couture ở bên Châu Âu đều diễn ra trong hai tháng này, cũng tiện, đỡ cho chúng ta bay đi bay lại." Chủ quản nhìn nét mặt tôi không được tốt, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Cô bận?"
Tôi không nói chuyện.
Chủ quản liền cười, dựa lên bàn của tôi, nói Tiêu Châu cô có tài cán gì.
Tôi cúi đầu nói xin lỗi, em không phải ý đó.
Chị ta gật đầu: "Trong ngày hôm nay điền xong đơn đưa tôi."
Con mẹ nó trước khi thành danh tôi là chó, sao mà sau khi thành danh rồi tôi vẫn chó như thế này.
Tôi ngồi trên ghế đúng thật đau đầu sắp chết rồi, tôi lật danh bạ hỏi tất cả những bạn bè tôi có thể hỏi, không một ai không bảo tôi đi châu Âu.
Thu Lịch thì tôi không nói rồi, cái thứ chó này chơi thân nhất với tôi, liều chết kéo tôi đi cùng.
Lục Tinh Gia là người trả lời muộn nhất trong số đó, nói em đi đi, giữa bánh mì và tình yêu, cái trước vẫn là quan trọng.
Tôi không phục: "Vậy như thế thì không phải chỉ có bánh mì mà không có tình yêu sao?"
Đầu bên kia im ắng một lúc, hỏi lại một câu: "Tôi đây không phải à?"
Đậu, RPS (truyện đồng nhân) đời thật quả là muốn khóc đến nơi rồi, tôi lại bị Lục Tinh Gia đâm cho nhát đao.
Lục Tinh Gia lại nhắn: "Lúc trước Lam Sơn chẳng phải cũng đặt bánh mì lên hàng đầu sao?"
Tôi còn chưa kịp bò ra khỏi vũng máu, lại bị trượt chân ngã xuống.
Lục Tinh Gia ác thật, tiếp tục đâm đao: "Có lúc do dự chính là quyết định, nếu em thật sự muốn chọn tình yêu, thì sẽ không đi hỏi người khác, đúng không?"
...!
Tôi tâm phục khẩu phục, ngã vào vũng máu chỉ còn chừa một hơi thở tàn.
Cho đến khi ba ngày trước lúc đi thu dọn đồ đạc tôi mới dám nói với Lam Sơn, trước đó tôi luôn nghĩ đến Lam Sơn trong kỳ tôi dậm chân tại chỗ đó đã ra đi một cách dứt khoát tiêu sái thế nào, đổi thành con cún hèn yếu tôi đây, xin lỗi còn phải nói một nghìn tám trăm câu