Tôi bị sự thật tát cho tỉnh.
Ngoài hai ngày trước được điều chỉnh lại giờ giấc bị đảo lộn tôi còn có thể miễn cưỡng trả lời tin nhắn của Lam Sơn, số thời gian còn lại căn bản là đến điện thoại còn không đụng đến được.
Tôi tới lui giữa các bữa tiệc rượu và sự kiện thời trang, bận tới say xẩm mặt mày.
Đương nhiên nếu muốn rảnh thì cũng có thể rảnh đến phát ngấy, nhưng nếu tôi muốn làm biếng thì hà tất gì phải chạy theo công ty đến đây.
Sau khi tiệc rượu ngày đầu tiên kết thúc.
Tôi nói với Thu Lịch tôi cứ nhìn bọn họ là như nhìn thấy mấy xác sống trong bộ phim "Vùng đất dữ", tụ tập lại trèo lên núi cương thi, đạp đứt tay hoặc đầu của người khác vẫn phải leo lên trên, nhưng lên đến nơi rồi có gì, vàng bạc kim cương hay là một rừng xương máu? Quỷ mới biết.
Lúc đó Thu Lịch đang đứng ở đối diện tôi mở cửa, thẻ từ còn chưa quẹt vào khe, cười đến tắt thở, sau đó trừng mắt nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Cô không muốn xem xem bên trên có gì sao?"
Tôi dựa vào cửa nghỉ một lúc, sau đó tự mình mở cửa, gật đầu với anh ta: "Đầu tiên tôi sẽ đạp đứt đầu anh."
Sau khi đóng cửa lại nhốt Thu Lịch ở bên ngoài tôi trượt dọc theo cánh cửa mà ngồi xuống, thở dài dài dài dài trong bóng tối vài giây trước khi bật nguồn điện.
Nói thật thì, nếu tôi cứ phải gắn cho bản thân cái mác, vậy nhất định sẽ là người dẫn đầu văn hóa phật hệ trong nước.
Thậm chí quay về một tháng trước, cũng là kỳ dậm chân tại chỗ trước khi tôi hợp tác với Dương Hi, tôi vẫn nghĩ như vậy.
Tôi là một con chó vô dụng không có dã tâm gì, cứ leo lên như thế đến hết cuộc đời.
Nói trắng ra là tôi không nghĩ đến chuyện có thể đi trên một con đường rực rỡ huy hoàng, đơn giản là vì cái thời kỳ dậm chân tại chỗ đó khó chịu đến nỗi tôi phải đi lấy số ở khoa tâm thần, chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi cái thung lũng cuộc đời đó, sống nhẹ nhàng hơn một chút cũng được rồi.
Nhưng điều tôi không ngờ đến được là, cái chữ tham vọng không liên quan đến một cọng lông của tôi đó, lại nảy mầm như cỏ dại trong các cuộc dạo lang thang của tôi bên những con đường huy hoàng kia.
Ngày đầu tiên tôi cùng đội mình tham gia bữa tiệc rượu của ban tổ chức, đi theo đàn anh của tổ biên tập giao lưu với đủ chủ biên thiết kế và nhiếp ảnh gia.
Ống kính của tôi chụp lại rất nhiều đại danh trong ngành và siêu mẫu, họ đã đứng trên đỉnh cao trong cái ngành này rồi, tố chất chuyên ngành tốt đến mức nước mắt tôi rơi.
Tuy tôi ngày nào cũng tự chửi mình là dã thú điển hình, nhưng nói thật thì tôi cảm thấy đơn thuần là vì môi trường sống của tôi trước đây quá nhỏ bé rồi, thậm chí còn không chạm đến được bậc cửa hoàng kim này, nói trắng ra là hai chữ: Nông cạn.
Rất nhiều người dễ dàng hòa nhập ở đây, chỉ có nhân tài mới như tôi đây mới cảm thấy hết sức lo sợ.
Làm cái ngành này ai ai cũng độc lập có cá tính riêng của mình, lại có tố chất nghề nghiệp rất cao, nghe bọn họ nói chuyện quả thật là một loại hưởng thụ.
Có những người bạn hợp ý, thấu hiểu nhau, lại tự do thoải mái, đây đích thực chính là môi trường công việc lý tưởng của tôi.
Tôi và chị chủ biên tổ biên tập bận một lúc lâu mới được nghỉ ngơi, nhưng chúng vừa mới ngồi xuống thì có người lại nói chuyện với chị ấy, nụ cười nghề nghiệp của tôi còn chưa kịp nở, lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: "Chị Mộc."
Chị ấy cười rồi gật đầu, quay đầu nói với chủ biên: "Mấy bạn nhỏ biểu hiện cũng được chứ?"
"Người cô tiến cử thì sao sai sót được."
Lần này công tác tỷ lệ xảy ra sai sót rất thấp, người mới trong tổ nhiếp ảnh được chọn đi chỉ có tôi và Thu Lịch, những người còn lại nếu không là nhiếp ảnh gia có tiếng, thì là có địa vị đặc biệt như Mộc Yên Nhi, được ban tổ chức gửi thiệp mời riêng.
Nghe chị chủ biên nói câu này tôi mới nhận ra lần này chọn người chỉ sợ là có tham khảo qua ý kiến của chị Mộc, nhất thời có chút xấu hổ, vì vậy giơ cốc lên kính chị ấy:
"Cảm ơn."
"Cảm ơn bản thân em đấy, thực lực quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Mộc Yên Nhi dừng một lúc, nhìn quanh những người ở đây, như cười như không nhìn tôi nói: "Cũng không đến nỗi chứ?"
Tôi biết chị ta đang nói cái gì.
Lòng tham hư vinh và dung tục của tôi đã bùng nổ đến cực điểm khi bước vào nơi đây, chỉ là tôi luôn ép chúng nó xuống không cho chạy loạn, nhưng câu hỏi này của Mộc Yên Nhi như mở nút thắt bóng bay của tôi ra, tôi biết rằng những cảm xúc không được quang minh lỗi lạc này không thể qua mắt được chị ta, thậm chí chị ta đã trải qua những cảm xúc này rồi, Mộc yên Nhi nhếch mày lên, nhấp một ngụm rượu, cảm khái: "Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp."
Lòng tôi thoáng chốc rung động, còn chưa kịp suy ngẫm kỹ, lại có hai cười cầm ly rượu qua đây tìm chị Mộc.
Mộc Yên Nhi tiện thể giới thiệu chị chủ biên, nhưng tôi không nghĩ đến họ cũng đưa tay ra trước tôi.
Tôi thật sự hoảng sợ, vội giơ tay ra bắt.
Người đàn ông tóc dài đó nói một vài lời với tôi, chắc là tiếng Pháp, dù sao thì ông đây cũng nghe không hiểu.
Chị Mộc nhìn ra quẫn bách của tôi, ở bên cạnh nói:
"Cậu ta từng tham dự show TAAKI ở Tokyo, nói người mẫu đi mở màn cực kỳ xuất sắc, nghe nói quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt, cũng từng nhìn thấy bộ ảnh em chụp cho Lam Sơn, khen em có linh cảm tốt.
Thuận tiện hỏi em, có phải là nhiếp ảnh gia riêng của Lam Sơn không?"
Tôi ngây người một lúc lâu.
Đèn trần trên đỉnh đầu sáng rực, tôi như đang ngồi trong phòng thẩm tra ở đồn cảnh sát, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị trói đưa đi hành quyết.
Sau đó tôi nói: Không phải.
Khoảnh khắc nói không phải đó tôi cảm giác được cổ họng và đầu óc tôi như bị kim châm thoáng qua.
Câu nói "người nói dối phải nuốt một ngàn mũi kim vào người" quả không sai, đến nỗi tôi không còn sức lực để tiếp tục những cuộc trò chuyện này nữa, cũng may chủ đề nói chuyện không còn xoay quanh tôi, bọn họ ngồi đó nói đến vui vẻ, còn tôi ngu ngơ ngồi đây nhớ lại câu trả lời của mình.
Tiếc rằng tôi còn chưa kịp tiếp tục suy ngẫm về cuộc đời, từng người từng người cứ đến lần lượt, thậm chí có cả một nhiếp ảnh gia hơi có danh tiếng mà tôi thích.
Bọn họ bắt tay tôi, trò chuyện cùng tôi, chủ đề luôn bắt đầu bằng Lam Sơn, tôi trả lời đi trả lời lại, đến cuối cùng mở miệng thôi cũng tê cứng rồi, máy móc đến mức tôi không biết bản thân đang nói cái gì nữa.
Mộc Yên Nhi chỉ cầm lấy ly rượu ngồi ở bên đó nói chuyện với người ta, sau đó dường như cảm nhận được trạng thái không ổn của tôi, tức thời chuyển sang chuyện khác.
Tôi luôn nghĩ rằng những người cực kỳ trâu bò đó không bao giờ giúp chuyện này, nhưng chị ấy tỏ ra thái độ chẳng có vấn đề gì cả, chỉ gật đầu đáp lại ánh mắt cảm kích của tôi.
Lúc không còn người nào đến chào hỏi nữa đã gần đến phần kết thúc của bữa tiệc rồi, chị chủ biên đi nói chuyện với ban tổ chức, vì vậy chỉ còn lại tôi và chị Mộc ngồi đối diện với nhau, chị ta nhẹ nhàng lắc lư ly rượu sâm panh, đột nhiên nói:
"Giờ thì biết tại sao lúc trước tôi lại hỏi em câu đó rồi nhỉ."
"Hửm?"
"Quên rồi hả? Câu hỏi đó?"
Mộc Yên Nhi nhấp một ngụm rượu.
"Em định chụp hình cho Lam Sơn, chụp đến lúc nào?"
Chị ta nhắc lại câu hỏi này quá chết người rồi, tôi mang vết thương nặng lòng đó cho đến khi ngồi sau cánh cửa trong bóng tối, lúc tôi quay về chắc là đã chảy một đường máu, nhưng tôi không tìm ra vết thương chí mạng, chỉ cảm thấy trống rỗng và ngạt thở.
Câu hỏi đang ở đó, tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Tôi bò vào phòng tắm, nhấn đầu vào trong bồn rửa mặt rồi mở vòi nước, định tự sát bằng cách này.
Nhưng đương nhiên không dễ đến thế, tôi ho sặc nước mũi và miệng, sau đó nhìn bản thân ướt sũng ở trong gương, sụt sịt mũi, choáng váng cả đầu óc.
Tôi định chụp hình cho Lam Sơn đến khi nào đây?
Mộc Yên Nhi thực ra đang hỏi, bị vô số người trói