Sau cùng tôi vẫn không hỏi.
Thật ra tôi không biết liệu sự im lặng của mình có tốt hay không, tôi đúng thật là đang trốn tránh rất nhiều thứ, ví dụ như lòng hoài nghi Lam Sơn có yêu tôi hay không, sự hổ thẹn không chung thành cùng với nỗi lo âu không cách nào cân bằng được giữa bánh mì và tình yêu.
Những lo lắng của tôi đang kéo nhau trở lại, nhưng ít ra vẫn tốt hơn giai đoạn dậm chân tại chỗ đó.
Linh cảm của tôi vẫn còn đó, lại trải qua hai lần hợp tác với Dương Hi và Lục Tinh Gia, tôi đã có thể khóa chặt nó lên người mình rồi.
Tôi chụp không ít ảnh ở sự kiện thời trang, thậm chí có vài bức được đăng tải lên mạng, cũng giao lưu với không ít người.
Tôi biết rằng sau này tương lai của tôi sẽ rộng mở và rạng rỡ hơn, chỉ cần tôi không ngừng tiến về phía trước như thế này.
Nhưng có một số thứ vẫn đang thay đổi, ví dụ như vị trí của tôi và Lam Sơn chuyển đổi cho nhau một cách kỳ quái, chị ấy sẽ nhắn tin cho tôi những lúc tôi bận rộn, còn tôi thường thường chỉ có thể nhắn lại lác đác vài câu, trước lúc đi ngủ hoặc là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
Sau đó tôi nhận ra sự thật là Lam Sơn vẫn khác với tôi, ví dụ như nếu đổi là chị ấy đang đi công tác, đối mặt với những tin nhắn trả lời càng lúc càng lâu tôi sẽ mất dần đi kiên nhẫn, sau đó từ từ nhắn ít đi...!Thật ra thì cũng không phải là mất đi kiên nhẫn, chỉ là tôi cho rằng có những lời nói ra không nhận được hồi đáp, vậy thì không nhất thiết phải vì sự bận rộn của Lam Sơn mà đổ thêm dầu vào lửa nữa, tôi thà rằng một lời cũng không nói, nuốt xuống tự mình nghe.
Lam Sơn thì không, chị ấy một mình kể những chuyện vụn vặt cho tôi, mỗi ngày đều báo cáo tình hình của bà ngoại và chị ấy giống như hôm đó đã hứa với tôi.
Thế nên tuy tôi mệt như con chó, vẫn không thiếu thông tin về tình trạng của Lam Sơn.
Lam Sơn dính lấy tôi như tôi đã từng dính chị ấy, tôi vốn nên vui vẻ, nhưng vì sức khỏe của bà ngoại ngày càng xấu đi, tôi lại nóng ruột gấp bội.
Tôi sờ vào lương tâm mà nói ra một câu rất xấu xí, tôi cảm thấy bản thân thật ích kỷ.
Như thế này không có nghĩa là tôi không quan tâm bà ngoại, ngược lại tôi giống như Lam Sơn hy vọng bà ngoại sẽ khỏe lại, an ổn hưởng lạc cho đến khi nhắm mắt buông xuôi.
Nhưng dưới muôn vàn áp lực mà bánh mì và tình yêu đem đến, khi đối mặt với bệnh tình của bà ngoại, cái cảm giác mệt mỏi cách xa vạn dặm mà khoanh tay đứng nhìn này, quả thật là như lấy dao cứa vào lòng tôi.
Vì vậy có những lúc tôi đọc được tin nhắn của Lam Sơn thậm chí còn không trả lời ngay lập tức, tôi phải chuẩn bị tâm lý thật lâu thật lâu mới có thể ứng phó mà tiếp tục cuộc trò chuyện.
So với nói chuyện cùng Lam Sơn, tôi càng thích giao lưu với người khác hơn, ví dụ như Lục Tinh Gia, nhưng anh ta quay phim cũng bận sắp chết, lần trước chúng tôi gọi điện xong căn bản là không liên lạc thêm lần nào nữa.
Vì vậy bình thường bị quấy rối nhiều nhất vẫn là Thu Lịch, chúng tôi làm việc cùng nhau, trước mắt đã phát triển thành mối quan hệ hợp tác kinh doanh thương nghiệp rồi, hôm nay tôi gọi anh ta là đại nhiếp ảnh gia danh tiếng quốc tế, ngày mai anh ta có thể trả lại cho tôi một câu nhiếp ảnh gia thế giới tiên nữ hạ phàm, nghe phát buồn nôn.
Ngoài hai người này ra, tôi thỉnh thoảng còn nói vài câu với Dương Hi.
Việc này không thể trách tôi, dù sao thì lúc tôi ở lễ hội Haute Couture chụp được Dương Hi, bản thân tôi cũng bị dọa cho rớt mắt ra ngoài, kết quả là Dương Hi nhìn tôi như nhìn một đứa đần độn: "Chị dựa vào cái gì cho rằng em không có tư cách ở đây?"
Tôi rơi lệ, bởi vì tôi cơ bản là đem sự kiêu ngạo trời sinh cùng với năng lực nghề nghiệp của Dương Hi vứt hết ra sau đầu rồi, thế là tôi thành thật nhận lỗi: Tôi xin lỗi, tôi là chó, đừng mắng nữa.
Dương Hi liền rất cảm thông: "Chị thật hèn yếu nha."
"Chứ sao, không thì em mà đi cáo trạng với sếp của tôi, vậy thì bát cơm của chị đây liền hết rồi." Tôi làm giả lau nước mắt, sau đó dựa vào bàn trang điểm xem hình mình chụp.
Dương Hi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tôi, rất thong thả mà nói.
"Lam Sơn không đến tiếc thật đấy." Dương Hi nói, "Bỏ lỡ rất nhiều tài nguyên."
Tôi liếc cô ta một cái: "Chị ấy có việc."
"Tuy không biết có việc gì, nhưng sự nghiệp đang thăng hoa mà bỏ qua hoạt động kiểu này, chỉ sợ là chị ấy cũng chẳng dễ chịu gì." Dương Hi quay đầu sang, như thể đang hỏi tôi, lại như thể đang cảm khái: "Tham vọng nghề nghiệp của Lam Sơn rất lớn."
Tôi mặt tỉnh bơ nói lại lời của Lục Tinh Gia: "Người có lòng hướng đến tầm cao, không phải là chuyện xấu."
Dương Hi chỉ im lặng mà cười, không nói gì nữa.
Dương Hi so với Lục Tinh Gia vẫn kém hơn chút gì đó, mặc dù người phía sau cũng từ ngành thời trang đập tường sang giới giải trí bên cạnh, nhưng dù sao thì hiện tại vẫn cách một bức tường, thêm nữa là tôi chụp cho Lục Gia Tinh một bóng lưng chất chứa câu chuyện, lần hợp tác còn làm vững trãi tình đồng đội cách mạng của chúng tôi, thế nên tôi và anh ta cơ bản là không có chuyện gì không nói sất, thậm chí đã ngầm thừa nhận sự thật là tôi và Lam Sơn ở bên nhau.
Nhưng khi nói chuyện với Dương Hi tôi luôn cẩn thận từng li từng tí mà dè chừng ước đoán.
Những lúc không có người tôi liền tưởng tượng ra phim truyền hình hot nhất năm với những cảnh giành giật tài nguyên và xúi giục ly gián, tôi suýt nữa rơi giọt lệ đẹp đẽ nhất.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thản nhiên lãnh đạm của Dương Hi, với dựa vào địa vị và xuất thân của cô ta chắc không cần thiết phải chơi chiêu trò này, thế nên tôi vẫn không nhìn thấu được cô ta, mà cũng chẳng muốn nhìn thấu, chỉ âm thầm đổi cái mác tiểu vương nữ thành tiểu ác ma, chắc cô ta cũng không biết đâu.
Nhưng cô ta nói một câu ngoài dự đoán của tôi, dẫn đến việc tôi cả đêm lăn lội không ngủ được, cứ nghĩ mãi chuyện "Chỉ sợ là trong lòng Lam Sơn cũng chẳng dễ chịu gì."
Bởi vì tôi thật sự chưa từng nghĩ đến, Lam Sơn vì bệnh tình của bà mà bỏ lỡ tài nguyên lần này thì có buồn hay không.
Có lẽ là tôi quá tin tưởng chị ấy rồi, tôi cứ cho rằng quyết định của Lam Sơn luôn luôn đúng đắn, lại quên mất thật ra có rất nhiều việc không có trắng đen rõ ràng như vậy, giống như việc Lam Sơn từ bỏ những sự kiện này, nhưng trong lòng chị ấy chưa chắc không có tiếc nuối, thậm chí vì mất đi tài nguyên, dẫn đến về sau con đường sự nghiệp này không dễ đi đến thế, mà Lam Sơn lại là một người xem trọng tương lai như vậy, chị ấy thật sự không buồn sao.
Vậy tại sao không nói cho tôi biết đây?
Thật ra thì tôi là một người rất kỳ lạ, ví dụ như cuộc sống của tôi hiện tại đang rất tồi tệ, nhưng nhìn người ta sống không tốt vẫn đến giúp một tay, nếu có người nào treo ngược tôi lên mà lắc, thứ rơi ra có lẽ là lòng thương cảm và sự đồng tình quan tâm của tôi tràn ra khi người ta (đặc biệt là Lam Sơn) chịu thiệt thòi.
Nhưng những thiệt thòi mà phải tự tôi nuốt xuống đấy giống như bã kẹo cao su dính trên mấy cái xe buýt, hết lần này đến lần khác không thể gỡ ra được, chúng chỉ sẽ tiếp tục bám vào nơi mù mịt tối tăm đó, tiếp tục mốc meo và thối rữa đi.
Vì vậy lúc này tôi không nghĩ nhiều được đến thế nữa, tôi dứt khoát