Edit: susublue
Thính lực của Dung Lạc rất rõ, sao có thể không nghe ra ý của Lâm Vũ Thần, sắc mặt anh khẽ biến, "Không ngờ anh họ lại hào phóng như vậy, hòn đá cục cưng chọn nếu cắt ra mà không thấy Phỉ Thúy thì tôi sẽ trả tiền, không cần cậu phải lo lắng." Giọng nói lạnh lẽo đầy dục vọng chiếm giữ, cho dù có khách sáo thì giọng nói của Dung Lạc cũng làm cho Lâm Vũ Thần chấn động.
Anh giật mình tỉnh táo lại, ánh mắt xấu hổ không nhìn Mộc Yên nữa mà nhìn về phía Dung Uy, "Vốn dĩ ông ngoại muốn mua thạch nguyên chất, tôi trả tiền xem như tặng cho ông."
Đổ thạch cũng không phải là chỉ tốn một hai vạn, Dung Li nghe thấy con trai mình muốn trả tiền thì sắc mặt liền trở nên kém đi rất nhiều. Kéo tay áo Lâm Vũ Thần, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Vũ Thần con nói mê sảng cái gì vậy, lão gia tử muốn mua ngọc, con sốt ruột muốn quyên tiền làm gì?"
Dung Uy ngồi ở trên ghế, cười, " Lòng hiếu thảo của mọi người ta rất hiểu nhưng ta đã muốn Tiểu Yên giúp chọn đá thì tất nhiên sẽ tự trả tiền, đổ thắng thì tính cho Tiểu Yên, thua thì tính cho ta."
Dung Li nghe xong thì sắc mặt lại khó coi, cha của cô rất hiểu biết, đối với mấy đứa trẻ của nhà mình từ trước đến giờ chưa từng quan tâm, hơn nữa từ nhỏ đã rất khắc nghiệt. Lần này đổ thạch có thể mất mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn, cả đời lão gia tử tiết kiệm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ông dung túng ai như vậy. Giá cao như thế, cái gì gọi là thua cuộc tính cho ông, diễn dafnlê quysdôn thắng thì cho con nha đầu kia? Mới gặp cô ta lần thứ hai mà đã đối xử bất công như vậy, sau này sẽ ra sao đây? Nghĩ đến đây, Dung Li lại bước lên phía trước, mỉm cười, "Ba, tôi cũng muốn thử xem vận may." Dù sao lão gia tử bỏ tiền, không cắt được Phỉ Thúy cũng không sao cả, chuyện tốt như vậy cô cũng không thể để cho con nhóc của Dung Lạc độc chiếm một mình.
"Được được, tất cả cùng chọn đi. Tiểu Uyển và Vũ Thần cũng chọn đi." Nói đến người này, ánh mắt sắc bén của Dung Uy đột nhiên híp lại, cười cười, "Nhưng, nếu thắng thì ta sẽ trả tiền cho mấy người nhưng thua cuộc thì tự mình bỏ tiền túi ra."
"Ba!" Không thể bất công như vậy, Dung Li hung hăng co rút khóe miệng.
Dung Uy hừ lạnh, "Không phải cô muốn chọn sao, hay là không có bản lĩnh đó!"
Thấy Dung Uy đã hơi hờn giận, Dung Li đành phải câm miệng.
Quản lí Đông đứng một bên cười khanh khách hỏi, "Nguyên thạch đều được đào từ hố lâu năm của Myanmar, Phỉ Thúy bên trong tuyệt đối là tốt nhất! Các vị ai đến chọn trước?"
"Tôi chọn trước!" Dung Li lên tiếng trả lời trước, chọn đổ thạch thì phải cướp thời cơ, nếu không để người khác chọn mất sẽ không tốt.
"Phu nhân, ngài từ từ nhìn." Nhân viên ở "Tụy Hiền Trai" đứng bên cạnh ân cần cười.
"Tiểu Uyển, lại đây chọn với mẹ."
"Được." Tuy rằng Lâm Uyển không quá hiểu biết mấy thứ này, nhưng tiểu thư thế gia ai lại không biết châu báu. Lâm Uyển có vài bằng hữu buôn bán châu báu, thường ngày cũng hay ngồi chung nghe bọn họ nói chuyện mua bán ngọc thạch nên cũng biết một ít.
Lâm Vũ Thần vốn không tán thành chơi đổ thạch, anh không hề có hứng thú với mấy loại ngọc thạch châu báu này nên cuối cùng cũng không đi chọn, nhưng mà lại nhíu mi đứng bên cạnh Dung Uy.
Sau khi Dung Li và Lâm Uyển chọn nguyên thạch xong thì Mộc Yên cũng đi lên chọn.
Xem từng hòn đá, Mộc Yên cảm thấy hoa văn trên nguyên thạch cũng không tệ, nhìn thấy Dung Li và Lâm Uyển chọn đá cũng khá nặng, ngoài lớp đá có vết nứt nẻ, hình Lân, hình cây Tùng, lớp vỏ như vậy cũng chứng tỏ khả năng hình thành Phỉ Thúy khá lớn. Đổ thạch thì cược mười đã thua chín, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì không tệ. Bọn họ chọn đá khá to, ít nhất cũng phải bảy ngàn một cân, tính tổng cộng thì chắc chắn sẽ hơn bảy tám mươi vạn. Nhưng mà cắt ra có lấy được Phỉ Thúy hay không thì phải xem vận may nữa.
Cuối cùng, Mộc Yên không chọn mấy hòn đá quá to, cô ngồi xổm xuống tập trung nhìn đống lớn đống nhỏ chồng chất lại một chỗ, hoa văn trên đá không hề có quy tắc. Nhìn tỉ mỉ thì cuối cùng cũng chọn trúng hai miếng có thể tích lớn nhất, cô biết rõ đây là loại tốt nhất, cho dù chọn hòn đá nặng nhất nhất thì cũng không có nhiều hoa văn lắm.
Dung Li thấy Mộc Yên chọn hòn đá nặng, cười nhạo, "Cô bé, không phải cứ đá càng lớn thì tỷ lệ ra Phỉ Thúy càng cao đâu." Bên ngoài thì khách sáo nhưng trong lòng thì lại nở hoa. Nói thế nào thì cũng vẫn là một con nhóc, sao có thể biết được kỹ xảo đổ thạch. Nhìn Mộc Yên chọn đá, Dung Li lại thầm đắc ý, chờ Dung Uy buồn bực vì thua tiền. Người hiểu biết về đổ thạch đều nhìn ra được tảng đá này tuyệt đối không có Phỉ Thúy, nếu không sao lại bị ném xuống đất như vậy.
Biết Mộc Yên không chọn hàng tuyển, Dung Uy cũng không có phản ứng gì, ông chỉ ngồi đoan chính, không ai nhìn ra cảm xúc.
Thật ra Dung Lạc nhìn Mộc Yên chọn xong đá thì chậm rãi nhếc khóe môi lên.
"Lạc Lạc, đã lâu rồi em không chơi trò này, lỡ thua thì làm sao bây giờ?" Mộc Yên rút tay mình đang bị Dung Lạc nắm ra, Mộc Yên xoay người đối diện với anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chỉ dựa vào cảm giác, cụ thể có thể lấy được Phỉ Thúy hay không thì cô cũng không biết.
"Cục cưng chọn rất khá, thua cũng không sao." Ngón tay thon dài khẽ vuốt hai má của cô, cảm xúc bóng loáng nhẵn nhụi làm cho Dung Lạc yêu thích không buông tay.
Lâm Vũ Thần nhìn về phía bọn họ, ở Nhà họ Dung, anh vẫn cảm thấy Dung Lạc lạnh lùng rất khác người, luôn kiệm lời ít nói. Nhưng không ngờ lại có thể cười ôn hòa như vậy với Mộc Yên, cũng quá cưng chiều cô. Nhưng cô nhóc lạnh lùng này quả thật rất đáng giá để đàn ông làm thế vì cô. Như vậy, anh cũng thấy thích cô thì làm sao bây giờ? Cảm xúc ái mộ và cảm giác đạo đức đối lập nhau, khiến Lâm Vũ Thần mâu thuẫn mãi không thôi. Không đành lòng nhìn người mình thích mà không làm gì được, rồi lại thấy buồn bực.
Lúc này đá mà Dung Li và Mộc Yên chọn đã được hai vị sư phụ của "Tụy Hiền Trai" cầm lấy mang đi cứt. Bọn họ đều hoàn toàn cá cược.
Dao đầu tiên cắt xuống, chỉ cắt được một góc đá, tảng đá mà Dung Li chọn đã thấy màu "Xanh" lộ ra, mọi người đều rất hưng phấn. Những người vừa rồi ủ rũ đều đồng loạt vui mừng. Ngay cả Dung Li cũng kinh ngạc, "Mẹ, màu xanh ra rồi!" Lâm Uyển cao hứng kéo cánh tay Dung Li.
Cùng lúc đó tảng đá mà Mộc Yên chọn đã cắt tới dao thứ hai rồi mà vẫn trắng bóc, ngay cả một chút sắc xanh cũng không có. So sánh hai cái, Dung Li rất đắc ý.
Nhưng khi tiếp tục cắt thì Dung Li liền cười không nổi, bởi vì màu xanh Phỉ Thúy chỉ có một tầng mỏng manh, ngay cả dùng làm ngọc trang sức cũng không được. Đám người lại liên tiếp thở dài, dù sao đổ thạch có tính phiêu lưu lớn, Dung Li thu lại cảm xúc hoà nhã, thất vọng để cho sư phụ của "Tụy Hiền Trai" cắt tiếp. Giống như tất cả mọi người không xem trọng hòn đá mà Mộc Yên chọn, sư phụ cũng không có kiên nhẫn để cắt, liên tục cắt bốn dao mà vẫn không thấy màu xanh, tuy rằng thể tích của nó lớn, nhưng theo như tình trạng nãy giờ cắt thì tỷ lệ có Phỉ Thúy còn không đến một phần vạn. Dung Lạc lại rất kiên nhẫn, anh ôm lấy Mộc Yên đứng bên cạnh, kêu sư phụ tiếp tục cắt.
Cắt tơi dao thứ bảy, sư phụ cũng kinh sợ, nhìn thấy trong đống tro bụi xuất hiện màu xanh lục thì kích động sững sờ một hồi lâu. Lấy thùng nước bên cạnh rửa sạch lớp bụi bẩn bên trên, màu xanh giữa lớp đá chói mắt, óng ánh trong suốt, giống như ảo mộng tinh xảo không gì sánh nổi.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Dung Uy cũng không có ý cười, ông biết cô nhóc có thể phân tích sâu sắc được như vậy thì tuyệt đối là cao thủ ngọc thạch. Bởi vì đá nơi này có thể tích lớn cho nên hàm lượng Phỉ Thúy cũng sẽ tương đương. Mấu chốt là nơi này không chỉ có thể tích lớn, hơn nữa tỉ lệ cắt ra vừa nhìn đã thấy là tinh phẩm tốt nhất.
"Tiểu Yên, chọn tốt!" Rốt cục Dung Uy đang thỏa mãn ngồi ở một bên quan sát liền đứng dậy đi đến chỗ cắt đá để xem xét cho kỹ, càng xem càng kinh hỉ. Ý cười của Dung Lạc càng sâu, anh tuyệt đối không hề thấy ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn Mộc Yên đầy yêu chiều.
Không thèm để ý nở nụ cười, Mộc Yên cảm thấy chủ yếu là do vận may tốt thôi.
Mọi người vừa nghe thấy bên này có Phỉ Thúy thì liền vội vàng vây quanh, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng khó tin này. Dung Li lại buồn bực, đá bà ta chọn đã cắt ra hết, ngoại trừ lúc đầu có chút màu xanh thì lại không có chút Phỉ Thúy nào. Hơn bảy mươi vạn bị ném đi như vậy, đá của mình một chút màu xanh cũng không có nên nhìn qua bên Mộc Yên để tìm chút an ủi thì chợt nghe thấy bên kia có người ồn ào đi qua.
Trong đoàn người chen lấn, nhìn thấy tảng đá ở trong nước tỏa ra màu xanh sáng bóng lộng lẫy thì tức đến mức mặt mũi trắng bệch. Không ngờ con nhóc chết tiệt này lại may mắn như vậy, diẽndafnn leequý doon liếc thấy Dung Uy cao hứng thì bà cảm thấy con nhóc đó chính là một tai họa. Tự dưng cô ta lại được xem trọng, tính tình Dung Uy thất thường, nói không chừng ngày nào đó cao hứng lại chia cổ phần công ty Nhà họ Dung cho tiện nhân này.
Tảng đá thứ hai Mộc Yên chọn, lúc dao đầu tiên được cắt xuống thì liền thấy chút màu xanh, sư phụ cầm dao cắt khó tin cắt thêm một dao nữa, phát hiện màu
xanh chói mắt, cái này hoàn hảo giống như Phỉ Thúy vừa mới được cắt ra lúc nãy.
Ngay cả quản lí Đông kinh doanh ngọc thạch cũng đều trợn mắt há mồm, ông thật không ngờ tảng đá này lại bị bán với giá thấp như vậy, một tảng đá tỷ lệ tạo ra Phỉ Thúy không tới một phần vạn lại bị con nhóc trước mắt lấy được Phỉ Thúy tốt như vậy, vừa thấy ánh sáng xanh, còn có cảm giác trân phẩm tốt nhất nữa, thể tích lại lớn, cái này thật sự khiến ông bị tổn thất.
Người vây quanh thấy có màu xanh xuất hiện thì tất cả đều đỏ mắt, trong đám đông có người kích động nói, "Tiểu thư, hai tảng đá của cô đều có Phỉ Thúy, cô có muốn bán không?"
"Đúng vậy, bán hay không?"
"Bán đi, tôi ra tám trăm vạn."
Trong đám đông lại có người lên tiếng chế giễu,"Đây là Phỉ Thúy Đế Vương tốt nhất được lấy từ hố băng lâu năm của Myanmar, tám trăm vạn sao mà được?"
"Ba trăm ngàn vạn, tiểu thư có bán không?"
"Bảy trăm ngàn vạn!"
...
Liên tục hô giá lên cao khiến người khác phải tặc lưỡi, Dung Li và Lâm Uyển chỉ có thể đứng bên cạnh ghen tị.
Mộc Yên bất đắc dĩ, "Nó không phải của tôi, chúng tôi không bán." Câu nói này làm cho những người yêu ngọc thạch đều trở nên ủ rũ.
Đá chỉ hơn ba mươi vạn đã bị kêu tới giá trên trời, thật sự là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Dung Uy đưa chi phiếu cho quản lí Đông, trả tiền cho cục đá lúc nãy Mộc Yên chọn nhưng lại bị Dung Lạc ngăn cản.
"Gia gia, sao có thể để người bỏ tiền được?"
"Sao lại không thể?" Dung Uy nhíu mày, "Đã nói trước là Tiểu Yên đổ thắng thì ta bỏ tiền, ta cũng rất vui vẻ bỏ tiền mà!"
Thấy vậy, Dung Lạc cũng không ngăn cản nữa.
"Tiểu Yên, người đổ thắng là con, giá cao như vậy sao lại không bán." Dung Uy nhìn cô nhóc vẫn bình tĩnh trước mắt, cảm thấy càng ngày càng vừa mắt cô, cho dù đổ thắng, lấy được Phỉ Thúy trăm ngàn vạn cũng vẫn bình tĩnh như trước, không hề quan tâm hơn thua, đứa nhỏ này tuyệt đối không tầm thường.
"Ông nội, đây là chọn giúp người nên tất nhiên nó là của người." Giọng nói trong veo không có chút nịnh hót, thật sự làm cho người ta dễ cảm thấy cô thật lòng.
“ Cô bé, đồ tốt như vậy, con cho ta rồi không thấy tiếc sao?" Dung Uy cười, đứng lên. Nhìn Phỉ Thúy tốt được sư phụ lấy ra, sáng ngời khiến người ta không rời mắt được.
"Ông bỏ tiền mua nguyên liệu thì đương nhiên là của ông." Mộc Yên trả lời không cần nghĩ ngợi, Lâm Uyển nghe thấy thì giật khóe miệng, con nhỏ này không có đầu óc hay là không nghe thấy giá cả vừa rồi, bản thân khó khăn lắm mới chọn được, nếu lão gia tử thật sự mở miệng muốn lấy thì cũng không có gì không ổn.
"Như vậy đi, ông nội lấy nhiều như vậy cũng vô dụng, hòn Phỉ Thúy to kia để lại cho con." Cuối cùng Dung Uy liền quyết định như vậy.
"Lạc Lạc, cái này..." Mộc Yên có chút do dự, dù sao cô có lấy cũng không biết dùng để làm gì, vốn dĩ là nghĩ chọn cho ông nội, cho nên cô liền quay đầu lại nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc cười khẽ, cục cưng nhà anh thật là hiểu chuyện, "Ông nội cho em mượn."
Sư phụ cắt đá gói Phỉ Thúy lại đưa cho Mộc Yên, Mộc Yên đổ thắng cũng không hề kích động. Lâm Vũ Thần nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng anh vị trí của Mộc Yên quá nặng, cô nhóc này ngay cả đổ thạch mạo hiểm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh chọn lựa, phẩm chất không quan tâm hơn thua nở rộ làm cho anh không rời mắt được. Nhưng khi nhìn thấy Dung Lạc cúi người hôn môi cô thì trái tim lại đau như bị xé rách ra. Điều này làm cho Lâm Vũ Thần không thể không tỉnh táo lại, anh quả thật thích cô, nhưng cô lại đã thuộc về người khác.
Khu nhà cao cấp ở Lâm Giang.
Trong phòng ngủ u ám, trong không khí tràn ngập mùi hoan ái quyến rũ.
Trên giường có hai người đang ngủ say, người đàn ông mơ màng vươn bàn tay to qua ôm thắt lưng cô, lại bị cô giãy dụa đẩy ra trong lúc mơ màng. Ức Hâm từ từ nhắm hai mắt lại nhưng ngủ cũng không an ổn, khuôn mặt xinh đẹp nhíu lại, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Trong mộng là một màu đen vô cùng cô tận, đen đến mức không nhìn thấy chút ánh sáng.
Mùi máu nồng nặc tỏa ra khắp nơi, người phụ nữ nằm giữa vũng máu liều mạng giãy dụa. Xương cốt cả người vỡ vụn, sự đau khổ tra tấn khiến cô hận không thể lập tức bắn một viên đạn giết chết mình.
Xương cốt gãy lại được nối lại, vô số lần giải phẫu không thành công, từng mũi dao đâm xuống, máu tươi trào ra khắp nơi, đang chậm rãi dung hợp với máu thịt. Sự tra tấn vô cùng vô tận, cuối cùng rốt cục cũng hoàn thành.
Gỡ băng vải ra, sau khi chịu tra tấn kéo dài tận nửa năm thì cô vẫn còn sống. Trốn thoát khỏi tay tử thần.
Đêm khuya, đứng trước gương trong phòng tắm sáng bóng.
Cô chậm rãi cởi quần áo bệnh nhân ra, vô số miệng vết thương xấu xí, mỗi một vết sẹo dữ tợn trên da thịt thối rữa đều minh chứng cho nỗi hận của cô.
Ánh sáng phai mờ, cảnh tượng bắt đầu thay đổi.
Ở bệnh viện chỉnh hình tư nhân cao cấp của Hàn Quốc.
"Hoắc tiểu thư, mặt cô có thể nói là đã hoàn mỹ, bây giờ có động đến dao kéo nữa thì cũng dư thừa." Bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, thật sự cảm thấy cô không cần phải đụng đến dao kéo nữa.
"Bác sĩ Kim, nhiệm vụ của ông là làm theo yêu cầu của tôi, giúp tôi thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, khác với gương mặt này của tôi."
Nhìn ánh mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bác sĩ chỉnh hình hơi sửng sốt, đành phải gật đầu đồng ý.
Trong phòng giải phẫu mờ ám, bầu không khí tử vong cùng sự lạnh lẽo vây quanh. Từ sau lần trước bị tra tấn tận nửa năm, cô ở bệnh viện nhưng tâm trạng lại đấu tranh kịch liệt.
"Hoắc tiểu thư, vết sẹo trên người cô sẽ để lại sự đau khổ rất lớn, cô có muốn xóa đi hay không..." Bác sĩ chỉnh hình đeo khẩu trang màu trắng không muốn trên người một cô gái xinh đẹp như vậy lại có một vết sẹo đáng sợ như thế.
Nhắm mắt lại, cô lạnh lùng nói, "Xóa." Sự đau đớn tận xương cốt đã hết nhưng nỗi đau trong lòng cũng không kém.
Chích thuốc tê xong, từng mũi dao rạch vào mặt cô, dao nhỏ lạnh như băng mang theo mùi thuốc khử trùng nồng nặc, dienxdàn llequý dôn miệng vết thương được băng lại, khâu kín lại, người phụ nữ nằm trên bàn giải phẫu đã như chết đi. Rốt cuộc thì cũng giải phẫu xong.
Rồi sau đó thuốc gây tê cũng hết, một mình cô nằm trong phòng bệnh, sự tra tấn rất đáng sợ. Trên mặt trên người cô, mỗi một vết thương đều đau đến tận xương tủy.
Rốt cục chịu đựng đau đớn trong ba tuần, băng gạc trắng tinh cũng được bác sĩ gỡ xuống khỏi mặt.
Vẫn là đôi mắt như lúc trước, nhưng bởi vì cố gắng mở ra mà khóe mắt càng trở nên thâm thúy hơn, làm cho người ta thấy mê muội, sống mũi cao thẳng, bờ môi gợi cảm đẫy đà, khuôn mặt mới hoàn mỹ làm cho bác sĩ Kim đứng bên cạnh liên tục khen ngợi, "Perfect!" Thật sự rất tuyệt vời, tuy rằng trước khi cô chỉnh hình cũng đã rất mê người, nhưng bây giờ trong vẻ mê người lại tăng thêm đầy vẻ dụ hoặc.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trong gương, một giọng nói vang lên trong đầu cô: Từ giờ trở đi cô là Ức Hâm!
Khuôn mặt hoàn mỹ trong gương bắt đầy mơ màng, ánh mắt vô hồn, người phụ nữ ngủ say trên giường lớn lật người một cái, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Ức Hâm mở mắt ra nhìn trần nhà trắng như tuyết thì lại cảm thấy choáng váng, cơ thể đau nhức như bị xe nghiền nát làm cho cô biết có chuyện gì xảy ra. Khi nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh thì hơi giật mình, cả người lạnh như băng. Người bên cạnh nhắm hai mắt ngủ say đã mất đi sự sắc bén như ngày thường. Lương Đình Hạo ngủ thật sự rất yên tĩnh, lông mi dài đẹp hơn cả phụ nữ. Ngủ bên cạnh cô không chút phòng bị làm cho Ức Hâm vừa khinh thường vừa đau lòng. Trên người đã không còn tức giận và sự khát máu nữa, khuôn mặt anh tuấn ngủ say như thế làm cho Ức Hâm lại lạnh mặt, mắt đảo qua mặt anh, nhìn trái tim trong lồng ngực phập phồng của anh thì lại hận không thể cắm một dao vào.