Edit: susublue
Chậm rãi ngồi dậy, cơ thể đau đớn làm cho Ức Hâm nhịn không được nhíu mi, trợn mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, giấc mơ vừa rồi làm cho cô nhớ lại mục đích mình tiếp cận anh là gì. Cô híp mắt lại, cả người tỏa ra khí lạnh thấu xương, nhìn quét qua phòng ngủ, đôi môi màu hồng nhạt nở nụ cười châm chọc. Trong quá khứ, không phải anh không thèm tin cô dù chỉ một chút sao, không phải là anh hận không thể giết cô sao? Vậy thì vì sao còn trang trí căn phòng này giống y như ba năm về trước? Thật là cực kỳ buồn cười.
Chậm rãi trượt cơ thể, huấn luyện trường kỳ giúp cô điều chỉnh được hơi thở rất tốt. Chậm rãi mở hộc tủ màu cà phê ở đầu giường ra, khẩu súng lục màu đen xuất hiện trước mắt cô. Ức Hâm rất hiểu Lương Đình Hạo, người luôn không có cảm giác an toàn như anh luôn thích đặt súng ở nơi gần mình nhất.
Ngón tay trắng nõn xoa khẩu súng, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc này làm cho cô không kìm lòng được nhớ lại cảnh tượng đã qua. Trước kia Lương Đình Hạo nghĩ cô là một người phụ nữ mềm yếu trói gà không chặt, mỗi một lần gặp chuyện nguy hiểm anh luôn đưa cây súng này cho cô, kêu cô cầm trong tay để phòng thân. Cây súng này là di vật mà cha của Lương Đình Hạo để lại trước khi chết, anh quý cây súng này cỡ nào Ức Hâm hiểu rõ hơn ai khác, vậy mà anh lại tình nguyện để cô cầm lấy. Trước kia bọn họ tốt như vậy nhưng vì sao lại lưu lạc đến mức như bây giờ?
Ba năm trước đây, trong một lần cô bị Blackflame đuổi giết, nhìn thấy đồng bọn của mình nhắm súng vào người Lương Đình Hạo, không biết vì sao trong lòng cô lại đau đớn, rồi sau đó không chút do dự đứng chặn trước mặt anh. Cũng may Lương Đình Hạo phản ứng rất nhanh, diễn dafnlê quysdôn vội vàng ôm cô nghiêng người tránh thoát viên đạn đó. Cũng bởi vì anh ôm chặt nên Hoắc Thất đột nhiên nhận ra cô đã yêu người đàn ông này. Không ai quý tính mạng mình hơn sát thủ, người luôn sợ chết như cô lại dám xả thân đỡ đạn cho anh, hành động vĩ đại như vậy làm cho cô giật mình phản ứng lại.
Tối hôm đó bầu trời rất tối và không hề có gió.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm nhìn về phía cô âm trầm hơn lúc trước nhiều, "Tiểu Thất." Anh cười khẽ gọi cô, bỏ đi sự khát máu và tàn bạo của ngày xưa, cô có chút giật mình chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
"Lương, Lương Đình Hạo, anh, anh có gì muốn nói thì mau nói đi tôi, tôi còn muốn..." Chết tiệt hôm nay cô bị làm sao vậy, sao vừa nhìn thấy anh thì lại lắp bắp rồi.
"Còn muốn như thế nào nữa?" Lương Đình Hạo mỉm cười, nghiêng người về phía trước, đến gần cô một chút.
"Tôi, tôi còn muốn nghỉ ngơi cho sớm." Chết tiệt lại líu lưỡi.
"Tiểu Thất, hôm nay em sao vậy, sao đột nhiên lại cà lăm?" Anh cười như không cười, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời làm cho người ta kinh sợ.
"Không cần anh quan tâm!" Cô lui về phía sau từng bước, liếc mắt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia của anh.
"Thật sự không muốn tôi quản sao?" Tiếp tục tới gần cô, từng bước ép sát làm cho Hoắc Thất lúng túng chỉ có thể liên tục lui về phía sau, đến khi sau lưng đụng đến bước tường lạnh như băng thì không còn đường lui nữa.
Người đàn ông cao to 1m8 đứng trước mặt cô, che khuất ánh trăng. Dưới màn đâm tăm tối, khuôn mặt anh tuấn của anh làm cho cô không tự chủ được mà bị mê hoặc.
"Tiểu Thất." Lương Đình Hạo động tình gọi cô, làm cho Hoắc Thất nhịn không được run lên."Sao mặt của em lại đỏ như vậy?" Anh cười nhạo, khớp xương trên bàn tay to nổi lên rõ ràng, xoa hai gò má nóng bỏng của cô, cảm nhận sự tinh tế và non mềm dưới bàn tay.
Ngón tay thon dài giống như có dòng điện chạy qua làm cho Hoắc Thất cảm thấy toàn thân như nhũn ra. Trái tim cũng đập thình thịch rất mạnh, bởi vì anh đột nhiên tới gần nên hai má cô liền đỏ bừng.
"Anh, anh muốn làm gì?" Chột dạ muốn hất tay Lương Đình Hạo đang đặt trên mặt mình ra nhưng lại bị anh cầm chặt lấy tay. Anh nắm cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng làm cho hơi thở của cô càng lúc càng dồn dập.
"Em nói xem tôi muốn làm gì?" Môi mỏng nhếch lên đầy ý cười không đứng đắn, vô cùng thân thiết nhẹ thở dốc bên tai cô, cảm giác nóng bỏng này làm cho máu toàn thân Hoắc Thất bắt đầu sôi trào.
"Lương Đình Hạo!" Cô thẹn quá hóa giận, gạt tay anh ra bắt đầu liều mạng đẩy anh đang tới gần.
"Tiểu Thất." Bàn tay lộ rõ khớp xương nắm cằm cô, mạnh mẽ nhưng lại cũng dịu dàng, "Thừa nhận đi, em thích tôi!"
Một tiếng ‘Ầm!" vang lên, mặt Hoắc Thất giống như bị bỏng vậy, cơ thể đang liều mạng giãy chậm rãi mềm nhũn, câu nói này như đâm thẳng vào lòng của cô làm cho cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng.
"Tiểu Thất, đừng ngang bướng như vậy. Giống như em thích tôi, tôi cũng thích em." Hơi thở nóng rực của anh phà vào tai cô, độ ấm như yêu ma làm cho đầu óc cô bắt đầu không thể suy nghĩ được gì nữa. Không ngờ Lương Đình Hạo lại tỏ tình với cô!
Gió đêm mát mẻ thổi qua làm cho Hoắc Thất khôi phục lại thần trí, giả dối hừ lạnh một tiếng, "Lương Đình Hạo anh đừng nói giỡn."
"Em thật sự cảm thấy tôi đang đùa sao?" Người đàn ông cúi đầu xuống, nhìn đôi môi phấn nộn của cô rồi hôn xuống. Nhưng bởi vì Hoắc Thất cấp tốc nghiêng đầu đi nên nụ hôn đó rơi vào má của cô.
"Lương Đình Hạo, anh cút ngay cho tôi!" Hờn dỗi nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại thấy khổ sở vì anh buông cô ra ngay.
"Được, tôi buông em ra, em mau đi nghỉ ngơi đi." Đôi mắt thâm thúy bị che lấp, ánh trăng trên đầu anh làm cho cô không nhìn thấy rõ biể cảm khổ sở trên gương mặt Lương Đình Hạo lúc này.
Trong không khí trong lúc nhất thời nặng nề, Hoắc Thất cũng không thể ngây người nổi nữa, cụp mắt xuống không muốn nhìn thấy sự bi thương trong mắt anh. Rõ ràng là chính cô chủ động đẩy anh ra, nhưng vì sao lúc này lại cảm thấy có chút đau lòng khó hiểu vậy chứ? Lướt qua người Lương Đình Hạo, cố gắng không để mình quay đầu lại nhìn bóng người
cô đơn của anh trong bóng đêm. Chung quy cô không nên ở cùng với anh, thân phận của cô không cho phép cô ở cùng với anh. Lúc cô nhanh chân rời khỏi đó thì trái tim lại bị quấy nhiễu vì bước chân vội vã phía sau, Hoắc Thất không tự chủ ngừng lại.
"A, Lương Đình Hạo!" Bởi vì anh đột nhiên dùng sức khiêng cô lên nên Hoắc Thất kinh sợ kêu lớn, tên khốn kiếp này lại dám khiêng cô trên vai.
"Lương Đình Hạo, anh thả tôi xuống." Một tay không ngừng dùng sức đánh vào sau lưng anh, Hoắc Thất được huấn luyện thường xuyên nên sức lực không giống những cô gái khoa chân múa tay bình thường, sức cô mạnh bao nhiêu thì cô là người biết rõ nhất, nhưng hình như Lương Đình Hạo lại không có cảm giác gì cả, mặc cho cô vung tay vung chân trên người anh, có chết cũng không buông tay.
Từ trên sân thượng đi xuống anh vẫn luôn khiêng cô đến tận cửa phòng mới dừng lại để mở cửa ra.
Hoắc Thất bị một người đàn ông vác trên vai còn chưa kịp dừng bước đã bị anh dùng sức kéo cổ tay, Lương Đình Hạo lạnh lùng túm Hoắc Thất vào trong phòng, rồi sau đó tung chân đá cửa phòng một cái để cho nó đóng sập lại.
Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, hai tay Hoắc Thất bị Lương Đình Hạo giữ chặt trên đỉnh đầu, cơ thể anh ép chặt cô lên cánh cửa, bởi vì ánh mắt anh quá thâm thúy nên khiến Hoắc Thất phải nuốt hết tất cả lời nói đã trào lên ra đến miệng, bị anh đặt lên cánh cửa, Hoắc Thất bất an giãy dụa, bất đắc dĩ nói, "Lương Đình Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Nhìn bộ dáng cô ngang bướng, Lương Đình Hạo thở dài một hơi, lại cố chấp cúi đầu để cho mặt mình đối mặt với cô, một tay nắm cằm Hoắc Thất, ép buộc cô nhìn thẳng mình.
"Tiểu Thất, tôi thật sự thích em." Trước nay anh chưa từng kiên nhẫn với ai, đôi mắt thâm thúy của anh giống như đại dương rộng lớn. Lương Đình Hạo thâm tình như vậy làm cho Hoắc Thất không biết nên từ chối thế nào.
Cô bĩu môi tiếp tục ngang ngược nói, "Lương Đình Hạo, chúng ta không nên ở cùng một chỗ."
"Vì sao không nên?" Lời nói mang theo hơi thở ấm áp phà lên môi Hoắc Thất làm cho thân thể mẫn cảm của cô hơi run rẩy.
"Tiểu Thất, thừa nhận đi, em cũng thích tôi, nếu không em sẽ không giúp tôi cản viên đạn kia." Ánh mắt kiên định làm cho Hoắc Thất cảm thấy phòng tuyến cuối cùng của mình bị người đàn ông trước mắt này đánh tan."Tiểu Thất, em xem vì tôi tới gần nên tim em mới đập mạnh như vậy." Bàn tay to lộ rõ khớp xương khẽ vuốt lên chỗ tim trái mềm mại của cô, tần suất tim đập điên cuồng như vậy làm cho ánh mắt của Lương Đình Hạo nhìn cô càng thêm kiên định."Em cũng thích tôi."
"Tôi, tôi..."
Hoắc Thất còn chưa nói xong, môi đã bị anh đột nhiên hôn lên ngắt ngang lời nói.
"Ưm..." Cô kinh ngạc mở to hai mắt, đột nhiên không biết nên làm thế nào.
Lúc Hoắc Thất hoảng hốt thì Lương Đình Hạo đã nhắm mắt lại, nụ hôn bá đạo thâm tình lại không mất sự dịu dàng, chậm rãi cạy hàm cô ra, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào trong miệng cô.
"Ưm... A... Ưm..." Nụ hôn vừa bá đạo vừa điên cuồng như vậy làm cho Hoắc Thất ngây người chỉ có thể để cho anh muốn làm gì thì làm, lửa nóng như muốn cắn nuốt cô làm cho cô mềm nhũn, cả người nép vào trong lòng anh.
Nụ hôn như kéo dài cả một Thế Kỷ, thở dồn dập hổn hển, Lương Đình Hạo buông Hoắc Thất sắp không thở nổi ra, đôi môi nóng bỏng của anh vẫn dán vào dôi môi trơn bóng của cô như trước, khàn giọng hỏi, "Tiểu Thất, em có thích tôi không?"
Lúc này ngay cả sức để thở Hoắc Thất còn không có sao còn có hơi sức để trả lời câu hỏi của anh chứ.
Lương Đình Hạo không nghe thấy câu trả lời của cô, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cô rồi mỉm cười, "Không sao, em muốn thừa nhận thích tôi hay không cũng được, tôi vẫn sẽ hôn đến khi em tình nguyện thừa nhận mới thôi." Vừa dứt lời, Hoắc Thất còn chưa kịp phản ứng đã bị Lương Đình Hạo nâng cằm lên rồi tiếp tục hôn.
"Ưm A... Ưm..." Vặn vẹo cơ thể, không ngừng giãy dụa nhưng lại luân hãm trong nụ hôn cố chấp của anh. Không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc của anh, trong lúc Lương Đình Hạo hôn sâu thì lưỡi Hoắc Thất lại không ngừng trốn tránh, nhưng vẫn bị anh cố chấp dây dưa, dù thế nào thì cũng không tránh khỏi, diẽndndaffnleequysdôn cuối cùng phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ, luân hãm trong nụ hôn nóng rực của anh.
Nụ hôn dài cực kỳ nồng nhiệt làm cho Hoắc Thất không chịu nổi, hai gò má trắng nõn quyến rũ, khuôn mặt và vành tai trắng nõn cũng nhè nhẹ ửng hồng. Đôi mắt xinh đẹp cũng hơi ươn ướt, cô liều mạng thở hổn hển.
Buông tay Hoắc Thất ra để cho cô hoàn toàn nằm trong lòng mình, Lương Đình Hạo khàn giọng nói nhỏ bên tai cô, "Tiểu Thất, thử đáp lại tôi đi." Giọng nói trầm thấp khiêu gợi vang vọng bên tai làm cho Hoắc Thất như bị mê hoặc mà quên luôn cả phải giãy dụa phản kháng.