Edit: susublue
Sau khi kiểm tra toàn thân xong, Dung Lạc ôm Mộc Yên ngồi ở một bên chờ kết quả.
Đến khi bác sĩ run rẩy đưa báo cáo sức khỏe cho anh, nói một câu, Mộc... Mộc tiểu thư không có hiện tượng khác thường thì người đàn ông cả người đầy khí lạnh này mới dịu đi một chút, không phát ra hơi lạnh làm mọi người đông cứng nữa.
"Lạc Lạc, chúng ta về nhà đi." Bàn tay đang nắm tay mình giật giật, Mộc Yên nhìn thấy vì mình mà đã náo loạn phòng cấp cứu của bệnh viện thành gà bay chó sủa, trong lòng cô có chút áy náy.
"Được." Dung Lạc lên tiếng trả lời, ôm lấy Mộc Yên rồi đi ra ngoài.
Mộc Yên cũng không giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, lại giật cánh tay Dung Lạc làm cho anh đứng lại, "Bác sĩ, Sở tiên sinh thế nào?"
Cô vừa nói xong thì cảm nhận được toàn thân Dung Lạc đang ôm mình cứng đờ, Mộc Yên biết anh không vui, nhưng dù sao Sở Hoán bị thương vì cô nên dù thế nào thì cô cũng muốn hỏi một câu.
Nhưng bác sĩ lại hiểu sai ý, anh nhìn sắc mặt Dung Lạc lạnh như băng, cảm thấy nếu câu trả lời của mình không tốt thì có thể sẽ bị người đàn ông này lóc xương lột da."Anh, anh ấy đã không sao rồi, không sao hết." Bác sĩ co rúm lại, ông nói ra câu này xong thì cả người cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Vậy là tốt rồi." Mộc Yên lên tiếng trả lời. Lại không ngờ Dung Lạc lại nói, "Nói cho Sở tiên sinh biết phí nằm viện của anh ấy chúng tôi đều đã trả, cho nên đừng gây ra chuyện phiền phức." Giọng nói cực kỳ lạnh lùng, giống như không khí xung quanh đều đông lạnh. Những lời này có ý rất rõ ràng, có thể thấy Dung Lạc không muốn Sở Hoán lấy cớ này để tìm gặp Mộc Yên. Bỏ lại những lời này, Dung Lạc liền ôm Mộc Yên đi ra ngoài, không giống vẻ bình tĩnh ngày xưa, bước chân của anh có chút gấp gáp, lông mày nhíu thật chặt. Nếu không phải vì hôm nay người đàn ông kia đã cứu Tiểu Yên thì anh nhất định sẽ không để cho anh ta xuất hiện trên thế giới này nữa. Người có vẻ ngoài bình thản giống Dung Lạc thật ra trong nội tâm lại rất cực đoan.
Mở cửa xe, ôm Mộc Yên lên xe, sắc mặt anh không có thay đổi quá lớn. Mộc Yên ôm cổ anh, hỏi, "Lạc Lạc, anh tức giận sao?" Lời nói mang theo chút hàm ý.
Dung Lạc thở dài một hơi, lắc đầu, "Anh chỉ lo lắng cho em." Nói xong câu đó anh liền ôm chặt cô. Cô nhất định không biết, vừa rồi lúc nhận được cuộc gọi từ bệnh viện anh sợ hãi cỡ nào. Người luôn luôn bình tĩnh như anh lại bởi vì cô mà lo lắng, hơn nữa còn khắc sâu vào tâm trí. Đương nhiên có nhớ thương một người thì mới có thể lo lắng như vậy, từ lúc bắt đầu cô đã trở thành người anh nhớ thương, cho nên anh mới có cảm xúc này.
"Ngoan, ngủ một lát, lập tức về tới nhà." Hôn lên trán của cô, thắt dây an toàn cho Mộc Yên xong thì Dung Lạc mới lái xe, chở cô về nhà.
Kho hàng dưới lòng đất của Nhà họ Dung.
Ánh đèn trắng ấm áp chiếu sáng kho hàng như ban ngày, nhưng lại khiến người ta lạnh tới mức cả người phát run.
Trên chiếc ghế gỗ lim chạm khắc hoa văn, người đàn ông cúi đầu nhìn hoa văn được điêu khắc một cách tỉ mỉ trên cái ly bằng công nghệ hiện đại, ánh đèn không chiếu rõ khuôn mặt anh, điều này càng khiến anh toát ra vẻ mê người.
Từ trước đến nay người Nhà họ Dung luôn khiêm tốn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với kẻ thù. Nếu không thì sao có thể duy trì được thế lực đen tối phía sau.
"Thiếu gia, người ngài muốn đã bắt được rồi." Cố Minh đi tới, nói nhỏ vào tai Dung Lạc.
"Dẫn vào!" Ánh mắt lạnh thấu xương quả thực có thể giết người. Người có mặt ở đây đều là những người Nhà họ Dung đã trải qua huấn luyện đặc biệt vẫn luôn đi theo Dung Lạc, cho tới lúc này bọn họ vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến cho Dung Lạc tức giận như thế. Làm gia chủ phía sau Nhà họ Dung, Dung Lạc luôn luôn khiêm tốn, thậm chí không thích lộ diện, dien;daffn*llequys&do0n cho nên số lần anh tức giận cực kỳ ít ỏi. Nhưng lúc này, nhất định là có người đã chạm tới điểm mấu chốt của anh, người đó chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Thanh niên bị trói đưa đến chỉ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên khuôn mặt thanh tú đầy sự sợ hãi. Giờ phút này cả người anh run run, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn gia chủ Nhà họ Dung cũng không có.
Anh vào Nhà họ Dung đã năm năm, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua gia chủ Nhà họ Dung.
Lúc ngẩng đầu lên, anh bị ánh đèn sáng rực chiếu thẳng vào mắt nên không mở ra được. Người đàn ông đó ngồi dưới ánh đèn, không ngờ khuôn mặt đầy sát khí đó lại cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Thì ra là —— thiếu gia!
Người đàn ông nhàn hạ thích chơi cờ ở dưới mái hiên lại là gia chủ thật sự phía sau Nhà họ Dung! Tất cả những chuyện này thật sự khó tin, trong sự khiếp sợ anh cũng đoán được kết cục của mình, anh không chỉ phản bội Nhà họ Dung, mà còn làm thiếu phu nhân bị thương, cho nên anh chết chắc rồi!
Không được, anh tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy, theo lời đồn đãi về gia chủ thì anh nhất định sẽ bị Dung Lạc giết!
"Cậu chính là Trương Thừa?" Người đàn ông quay mặt lại nhìn anh, giọng nói lười biếng khiến cho Trương Thừa cảm thấy mình như rơi vào trong giấc mộng.
Dung Lạc luôn không thích lộ diện, cho dù có gặp anh thì cũng chỉ là đứng nhìn từ xa xa. Hôm nay thật sự gặp mặt, Trương Thừa cảm thấy không giống như là anh tới để hỏi tội, giọng nói của lười biếng, âm sắc quá cao quý, anh cảm thấy như đang buồn ngủ.
"Nói mau, thiếu gia đang hỏi cậu đó!" So sánh với anh, Cố Minh đứng bên cạnh lại sắc bén hơn nhiều.
Trương Thừa giật mình hồi thần, vội vàng lên tiếng, "Dạ, dạ."
"Cậu là người Nhà họ Dung sao?" Hoài nghi mở miệng hỏi, đặt ly trà lên bàn, Dung Lạc đứng dậy ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Trương Thừa cúi đầu, không dám trả lời câu hỏi của anh. Khí thế của anh quá cường đại, cơ thể bị trói lại bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Cố
Minh!"
"Dạ, thiếu gia."
"Mở trói cho cậu ta."
"Nhưng."
"Mở trói!" Ánh mắt sắc bén khiến cho Cố Minh không dám nói nữa.
Dây thừng trói Trương Thừa được cởi ra, nhưng anh lại bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.
"Tôi ghét nhất là người không biết nghe lời."Đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy sát ý nhìn thẳng vào mắt anh.
"Nói!" Đứng từ trên cao nhìn xuống Trương Thừa đang sợ hãi và bất lực, giống như lúc này anh chính là con chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy, dienxdaafnnlleequysdoon chỉ cần Dung Lạc nhẹ dùng sức thì anh sẽ bị nghiền nát.
"Thiếu gia, tôi nói, tôi nói." Bởi vì ánh mắt Dung Lạc đột nhiên trở nên tàn ác nên Trương Thừa không chịu nổi nữa, anh quỳ xuống giống như một con chó, "Thiếu gia, tôi nói hết, cầu xin người đừng giết tôi! Là tiểu thư Chu Phinh Đình kêu tôi lái xe của Dung Ngữ tiểu thư đến đụng thiếu phu nhân."
Đôi mắt của Dung Lạc sắc bén, đồng tử tối đen không thấy đáy.
"Cô ta cho cậu lợi ích gì mà cậu lại phản bội tôi?"
"Không, tôi không có." Trương Thừa quỳ xuống, cố gắng phủ nhận.
"Cậu đã lựa chọn phản bội tôi." Dung Lạc nhắm mắt lại, che đi sự tàn bạo trong mắt.
"Thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin người tha cho tôi một mạng."
"Trương Thừa, tất cả mọi người đều biết tôi ghét nhất là bị phản bội." Dung Lạc nhếch khóe môi, bắt đầu cười rộ lên, giống như là bình minh trước cơn bão táp, càng bình tĩnh bao nhiêu thì kết quả lại càng thê thảm bấy nhiêu.
"Thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi." Trương Thừa quỳ dưới đất, một thanh niên nhiệt huyết khoảng hơn hai mươi tuổi mà lại bị nụ cười của Dung Lạc dọa sợ tới mức bắt đầu khóc lóc.
Mồ hôi lạnh không hòa với nước mắt chảy xuống mặt Trương Thừa, nhưng người đàn ông đang nắm giữ sống chết của anh lại không hề để ý tới anh mà lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
Dung Lạc hỏi, "Điều 72 trong luật huấn luyện thuộc hạ của Nhà họ Dung."
Trương Thừa xụi lơ dưới đất, anh biết mình đã tiêu rồi!
"Phàm là người phản bội Nhà họ Dung, gây tổn hại đến lợi ích của Nhà họ Dung đều bị xử tử!" Giọng Cố Minh lạnh lùng giống như lời tuyên án đến từ Địa ngục đã làm Trương Thừa sụp đổ, dienxdaffnllequysdoon đồng thời cũng làm cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây chấn động. Bọn họ đều biết, kết cục cho kẻ phản bội là chết không thể nghi ngờ.
Tiếng lên đạn "Răng rắc" vang lên, Trương Thừa xụi lơ trên mặt đất, bất động chờ đợi cái chết đang đến gần, Cố Minh cầm súng trong tay đưa cho Dung Lạc nhưng lại bị anh từ chối.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Anh đứng dậy, ánh đèn lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, toát ra vẻ mê hoặc làm cho tất cả mọi người đều mê muội, "Một viên đạn đã lấy mạng, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không thích hợp với tôi." Dung Lạc cười như không cười, ngọn đèn lóa mắt chiếu vào khóe môi môi.
Người Nhà họ Dung biết, không phải là Dung Lạc phá lệ mềm lòng nên muốn trừng phạt nhẹ, anh càng cười mê hoặc bao nhiêu thì kết cục của Trương Thừa sẽ càng thảm thiết bấy nhiêu.
"Tôi cảm thấy dù làm cái gì cũng đều phải công bằng." Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn gỗ, "Người Trung Quốc luôn quan niệm có qua có lại mới toại lòng nhau mà."
Dung Lạc đứng lên, thay đổi sắc mặt, vẻ tức giận đầy lạnh lùng, "Trương Thừa, cậu cũng nên nếm thị cảm giác bị xe đụng đi!"
Trương Thừa kinh sợ, vội vàng quỳ lên ôm lấy chân Dung Lạc, liên tục cầu xin tha thứ, "Thiếu, thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin người đừng làm như vậy!"
"Cút!" Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt Dung Lạc đầy sát ý.
Anh hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thừa, thật sự đáng chết, dám làm Tiểu Yên bị thương! Anh nhất định phải bầm thây thành trăm mảnh!
"Cố Minh!"
"Dạ!" Ngay cả Cố Minh cũng chưa thấy Dung Lạc nổi giận như vậy bao giờ!
"Lái xe đến đây!"
Trong kho hàng rộng lớn dưới lòng đất, chiếc xe Maybach màu đen giống như ác ma đến từ Địa ngục, cả người Trương Thừa đều suy sụp, ngay cả sức lực đứng dậy để chạy cũng không có, anh ngơ ngẩn để yên cho người ta trói tay chân lại.
Tiếng xe gầm rú vang vọng trong kho hàng trống trải, Dung Lạc vẫn thanh thản ngồi trên ghé như trước, lúc gật đầu với người lái xe thì cả người đầy sát khí.
Chiếc xe màu đen nổ máy chạy qua, một tiếng "A!" vang lên. Cơ thể Trương Thừa bị nghiền nát, la hét thảm thiết, xương đều gãy hết, thịt bị dập nát, máu văng tung tóe. Lúc tất cả mọi người cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này thì chỉ có Dung Lạc vẫn lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình Trương Thừa bị thịt nát xương tan, đôi mắt thô bạo làm cho người ta kinh sợ không nói nên lời. Trong phút chốc, mọi người mới biết được gia chủ có vẻ bề ngoài lạnh nhạt của Nhà họ Dung tàn bạo cỡ nào.
"Choang!" Ném ly trà xuống đất, vừa mạnh mẽ lại vừa khí phách, nhìn thi thể bị Cố Minh tha ra ngoài, đôi mắt Dung Lạc âm trầm đến mức không thấy đáy: Chỉ cần động đến cô, tất cả đều phải chết!