Edit: susublue
"Lạc Lạc?" Dưới ánh đèn lạnh lùng, trong không khí ở kho hàng trống trải đầy mùi máu tươi. Bầu không khí như vậy không phù hợp với khí chất trên người Mộc Yên lúc này. Cô mặc váy ngủ bằng vải bông thêu hoa, mái tóc dài được cột lên, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi ửng đỏ, một cô nhóc mềm mại như thế thật sự trái ngược với bầu không khí cứng rắn lạnh lùng trong kho.
Nghe được tiếng gọi, mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, Dung Lạc đang nhíu mi thì hơi giật mình. Anh không muốn để cho cô nhìn thấy mấy thứ này, cũng càng không muốn để cho cô biết đến mấy quy tắc ngầm này.
Bước nhanh đến bên cạnh Mộc Yên, dịu dàng che hai mắt của cô lại, Mộc Yên cảm giác mình rơi vào một vòng ôm ấm áp.
"Ngoan, nhắm mắt lại." Dịu dàng thỏ thẻ, dụ dỗ.
Nhưng mà lúc này, Mộc Yên nhìn thấy người dịu dàng trong ấn tượng của cô lại đang nhìn những người khác với vẻ mặt thô bạo. Bởi vì kiểu chết quá bi thảm nên thi thể Trương Thừa chưa được xử lý xong. Thấy vậy, Dung Lạc ôm lấy Mộc Yên đi thẳng ra ngoài. Cô tới nơi này tìm anh đều vượt khỏi dự liệu của mọi người, nhưng mà người Nhà họ Dung sẽ không cản cô đi vào, dien*dafnlle&quys;doon cho nên cô có thể thoải mái nhìn thấy cảnh tượng máu me kia không sót một chi tiết nào. Lúc này tâm trạng của Dung Lạc rất phức tạp, anh cố gắng không cho cô tiếp xúc với thế lực đen tối sau lưng Nhà họ Dung, nhưng cô vẫn thấy rồi, thấy được khía cạnh mà anh không muốn cho cô thấy nhất, bộ mặt khủng bố tàn nhẫn của anh.
Mở cửa phòng ngủ ra, Dung Lạc đặt cô xuống giường. Bàn tay lạnh lẽo bỏ ra khỏi mắt cô, Mộc Yên lại thấy được ánh sáng.
Lông mi dài run rẩy, cô nhìn người trước mắt, có chút hoảng hốt. Trong phòng ngủ không có bật đèn nên xung quanh tối đen, nhưng ánh sáng bình minh sớm le lói ngoài cửa sổ đã cắt ngang bóng tối yên tĩnh trong phòng, chiếu đúng vào người Dung Lạc đang đứng ở trước mặt cô.
Anh đứng dưới ánh sáng le lói ấy, cả người chìm trong bóng đêm đen tối, đen và trắng chống đối nhau, sự thay đổi trong chớp mắt này quả thực khiến cho vạn vật trên thế gian mất đi ánh sáng.
"Tỉnh rồi sao?" Anh quỳ gối trên tấm thảm nhung ở dưới giường, vừa nói xong thì Mộc Yên lại cảm thấy trên trán ấm áp. Sự ấm áp mang theo hương vị quen thuộc, là anh đang hôn cô.
Mộc Yên nhìn sự ấm áp trong phòng ngủ, cảm thấy cảnh tượng máu me vừa rồi giống như một giấc mơ, thậm chí cô còn nghĩ mình mới vừa tỉnh dậy từ nơi này mà chưa từng đến nơi đó.
Nhưng có đúng vậy hay không thì những gì cô thấy là chân thật nhất, cái chết của người đó thê thảm giống như của tiểu Thất, người từng chấp hành nhiệm vụ với cô. Vì Tiểu Thất không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn nên bị tổ chức phái người lái xe nghiền nát cơ thể. Lúc ấy cô đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình. Còn mơ hồ thấy được máu thịt của tiểu Thất, còn có giọng nói nghiêm trọng của sư phụ Lý Hân, "Đây là kết cục của kẻ phản bội tổ chức." Không biết vì sao, Mộc Yên đột nhiên liên tưởng đến mình, cô cũng phản bội tổ chức, có phải sẽ có một ngày trở thành tiểu Thất trước kia hay không?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ôm lấy anh, "Lạc Lạc." Cô nhẹ giọng gọi anh, cơ thể có chút run rẩy.
Mấy ngón tay Dung Lạc xuyên qua tóc cô cứng đờ, cô vẫn bị dọa sợ sao? Anh có chút tự trách, có chút đau lòng, mọi cảm xúc tận sâu trong đáy lòng đều dâng lên cuồn cuộn, làm cho sắc mặt anh trông rất đau khổ. Nếu cô không thể chấp nhận con người này của anh thì anh nên làm thế nào mới tốt đây? Thật ra, những gì Dung Lạc lo lắng lúc này là do anh hiểu sai ý Mộc Yên, cô sợ hãi không phải vì nghĩ đến chuyện vừa rồi.
"Tất cả đều đã trôi qua rồi." Anh cúi người xuống hôn lên môi của cô, nụ hôn có chút chấp nhất, mất đi sự dịu dàng nồng nhiệt thường ngày mà lại có chút tàn bạo. Anh tuyệt đối không cho phép cô e ngại anh vì mất chuyện này, cô là của anh, dù anh là loại người gì thì cô vẫn chỉ có thể là của anh!
Giữa nụ hôn kịch liệt mà cố chấp, anh cảm giác được sự phản kháng của cô, trong lúc nhất thời cảm thấy nản lòng thoái chí, cô đã bắt đầu muốn kháng cự anh rồi sao? Càng hôn càng sâu, bởi vì cô phản kháng nên anh càng hung ác cắn nát đôi môi của cô, trong phút chốc mùi máu tươi nhanh chóng lan tỏa trong miệng cả hai, anh không khống chế được mà tiếp tục hôn cô, khi cảm xúc cực đoan dâng lên thì tất cả mọi thứ đều trở nên không thể khống chế được. Cảm giác đau đớn trên môi lan tỏa, cô bị đau nên bắt đầu dùng sức giãy dụa.
"Dung Lạc." Đẩy anh ra, cô nhìn anh, bởi vì môi đột nhiên bị cắn đau nên trong mắt Mộc Yên có chút cảm xúc bực bội.
Dung Lạc đã sớm rơi vào cảm xúc cực đoan rồi nên mẫn cảm phát hiện ra cô đã thay đổi cách xưng hô với mình, sắc mặt anh có chút tái nhợt, đối mặt với cô, anh bắt đầu luống cuống tay chân. Tia nắng ban mai buổi sớm chiếu vào đôi mắt tăm tối của anh, ngay trong giây phút đó Mộc Yên thấy được sự yếu ớt của Dung Lạc. Cô đã quên mất mỗi một động tác, mỗi một câu nói của mình đều sẽ làm người đàn ông trước mắt này nản lòng thoái chí, cho nên sao cô lại đẩy anh ra như vậy chứ. Tuy rằng không biết vì sao anh lại đột nhiên cư xử thế này, nhưng lúc hôn cô, trong lòng anh nhất định đang đấu tranh rất đau khổ. Nghĩ đến đây, Mộc Yên vội vàng gọi anh, "Lạc Lạc."
Thở dài một hơi, Dung Lạc nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài lau vết máu tươi trên môi cô, mắt anh đầy vẻ cô đơn, khóe môi nở nụ cười châm chọc, "Tiểu Yên, những gì em thấy mới chính là Dung Lạc." Anh đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, bóng lưng cao ngạo đắm chìm trong bóng đêm trước ánh bình minh, "Anh không có dịu dàng như em tưởng tượng. Hơn nữa..." Anh đột nhiên không biết nên nói gì tiếp, nói cho biết hai tay anh đã sớm dính đầy máu tươi, hay là nói cho cô biết cho tới nay anh là người sát phạt quyết đoán, lòng dạ độc ác?
Dung Lạc nghĩ rằng cô nhất định đã thất vọng về anh rồi, nhưng lại thật không ngờ lúc anh đang đắm chìm trong cảm xúc bi quan thì Mộc Yên lại ôm lấy anh từ sau lưng, hai cánh tay ấm áp vòng quanh thắt lưng anh, cảm giác ấm áp thiêu đốt nội tâm anh.
"Lạc Lạc, em thích anh." Dù anh là người thế nào thì em vẫn thích anh.
Cô biết anh bất an, cho tới nay Dung Lạc luôn duy trì vẻ dịu dàng trước mặt cô. Anh nghĩ rằng Mộc Yên thích người tao nhã như vậy nhưng thật ra anh không biết là cô thích anh không phải vì quyến luyến sự dịu dàng của anh. Cô thích chính bản thân anh chứ không liên quan đến thứ gì khác. Mộc Yên thích Dung Lạc, dù anh là người như thế nào, dịu dàng cũng được, lạnh như băng cũng được mà tàn nhẫn cũng được, những thứ cảm xúc này đều xuất phát từ việc anh yêu cô, cho nên sao cô lại không thích anh được? Huống chi, cô cũng giống như anh, cho tới bây giờ đều không phải là “Người tốt” gì. Cô hiểu rõ hơn anh, nếu không học cách tàn nhẫn thì sẽ bị người khác dùng quy tắc ngầm dẫm đạp.
Dung Lạc xoay người lại hơi giật mình.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào khóe môi đang nhếch lên của Mộc Yên, cô kiễng mũi chân lên hôn vào môi anh, nụ hôn mang theo sự ấm áp và hương vị của riêng cô. Vì được cô hôn nên mắt Dung Lạc cũng bắt đầu sáng rọi, anh bắt đầu hôn lại cô, nụ hôn đầy dịu dàng, anh có chút đau lòng liếm vết thương trên môi cô, một lần lại một lần, trong đó chứa đầy sự có lỗi và thâm tình.
Thật ra ai cũng có một mặt dịu dàng, cho dù hai tay anh dính đầy máu tươi thì vẫn có một người làm cho anh trở nên dịu dàng. Đương nhiên, không còn gì hoài nghi nữa, đó nhất định là người anh yêu chân thành nhất suốt cuộc đời này.
Con người là một loại sinh vật rất phức tạp, hai người yêu nhau, bên cạnh cảm giác ngọt ngào của tình yêu còn có những sự lo lắng, nếu một khía cạnh nào đó mình cố ý che dấu lại bị đối phương phát hiện thì liệu cô có chán ghét mình hay không. Có đôi khi chúng ta ngụy trang không phải để lừa gạt, nó có thể xuất phát từ
tình yêu, xuất phát từ sự quan tâm đối phương quá mức, dien/dafn"lle3quy1;d00n bởi vậy nên bản thân bắt đầu trở nên mẫn cảm, cực đoan. Nhưng dù có như thế nào, nếu đã anh đã yêu cô thì cô nhất định phải yêu anh, dù anh là người thế nào, cho dù hai tay anh dính đầy máu tươi thì cô vẫn sẽ yêu anh, chết cũng không rời.
Nhà họ Chu.
Có rất nhiều cảnh sát mang theo súng ống đi vào, người nhà họ Chu đang ngồi vây quanh bàn ăn còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra đã bị đưa cảnh sát bắt hết.
"Bởi vì nhà họ Chu bị nghi ngờ buôn lậu thuốc phiện phi pháp cho nên mời mọi người phối hợp, đi với chúng tôi một chuyến." Đội trưởng lạnh lùng giải thích với mọi người.
"Mấy người phản hết rồi, các người có biết tôi là ai không?" Chu Hạo Cường tức đến xanh cả mặt.
"Chu cục, thật xin lỗi, đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng không có cách nào." Đội trưởng cười xin lỗi, rồi vẫn kêu người dẫn Chu Hạo Cường lên xe cảnh sát.
Lúc Chu Phinh Đình bị bắt thì không ngừng kêu to, "Đám người khốn kiếp mấy người không có mắt sao, tôi là con gái của cục trưởng Chu, ngay cả tôi mà các người cũng dám bắt, nhất định sẽ chết không được tử tế!" Bị cô nói đến phiền, một người đàn ông vươn tay đánh cô hôn mê rồi đưa vào xe cảnh sát.
Chỉ trong một buổi sáng mà từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều bị đưa vào ngục giam tra khảo.
Một thế gia muốn hưng thịnh như vậy đều cần phải cố gắng vài thế hệ, nhưng một khi đã suy tàn thì chỉ chỉ trong tích tắc. Nhưng nếu nói là làm ăn bất chính thì không một thế gia nào không có, vì che giấu tốt nên nhiều năm như vậy mới không có ai dám tới cửa bắt người. Nhưng lúc này nhà họ Chu không hiểu vì sao mới bắt đầu đợt giao dịch mới mà đã bị lật thuyền rồi, nhất định là có người âm thầm tính kế. Hơn nữa, có thể làm một thế gia đảo điên tuyệt đối là người cực đoan, diệt cỏ tận gốc, tính hết nợ cũ nợ mới trong một lần, không ai có khả năng lật ngược lại tình thế. Cho tới bây giờ Dung Lạc không phải là người lương thiện gì, nguyên tắc của anh vẫn luôn là: Làm anh bị thương một lần thì anh sẽ trả lại gấp mười. Người đàn ông cực đoan này khiến người ta sợ hãi, không ai khống chế được, bọn họ động đến Tiểu Yên của anh thì anh sẽ hủy toàn bộ nhà họ Chu của bọn họ. Vì thế, dưới cơn giận dữ, Dung Lạc đã phá hủy nhà họ Chu.
——
"Lạc Lạc." Lấy chén sứ màu xanh trong tủ bát đũa ra đưa cho anh, Mộc Yên nhìn mí mắt anh bị thâm nên có chút đau lòng. Vì cô, nhất định tối hôm qua anh đã không ngủ một đêm.
"Ngoan, đi ra ngoài chờ đi, sẽ xong ngay thôi." Bỏ nấm hương và tôm đã bóc vỏ vào trong nồi, khuấy cho đều lên, tâm trạng của anh rất tốt, khóe môi nhếch lên.
Người nhã nhặn như vậy, dù thế nào Mộc Yên cũng không dám tin anh và người đàn ông ác độc giết người trong kho hàng đó là cùng một người. Nhưng dù là thế nào thì anh đều là Lạc Lạc của cô, Dung Lạc độc nhất vô nhị trên thế giới này. Nếu người trong tổ chức động đến anh, cô nhất định sẽ làm cho những người đó đến được nhưng không về được. Nghĩ đến đây, trong mắt Mộc Yên lướt qua một ý ác độc, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu. So sánh với việc cô phản bội tổ chức sẽ bị thịt nát xương tan thì, cô càng sợ anh bị người ta làm bị thương hơn, đám người biến thái ở Seattle giết người không chớp mắt, cô nhất định phải đề cao cảnh giác!
"Lạc Lạc, vì sao chỉ có hai chúng ta ăn sáng vậy?"
"Dung Trạch đi quay ngoại cảnh từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về."
"Còn Dung Ngữ đâu?" Mộc Yên lại hỏi.
Trên bàn cơm, Dung Lạc múc một chén cháo đưa cho Mộc Yên, nhẹ nhàng cười, "Bởi vì chi nhánh công ty của Nhà họ Dung ở Tây Tạng xuất hiện một ít vấn đề nên tối hôm qua Dung Ngữ đã đến đó rồi."
"Thật không?" Mộc Yên rất hoài nghi, thật ra cô biết rất rõ nhất định là mình đã liên lụy đến Dung Ngữ."Lạc Lạc, cô ấy phải ở đó bao lâu?"
"Em không cần phải xen vào, nó thích cuộc sống nơi đó." Lúc Dung Lạc nói xong những lời này thì Dung Ngữ cũng đang ở sân bay nhìn người Nhà họ Dung đến đón mình, trong lúc nhất thời, cô bị gió lạnh cao nguyên thổi trúng nên rơi lệ đầy mặt.
"Cô chính là Dung Ngữ tiểu thư đúng không?" Lúc thanh niên tuấn tú mặc áo của Tây Tạng cười rộ lên thì để lộ một hàm răng trắng tinh.
"Chính là tôi." Sắc mặt Dung Ngữ mệt mỏi.
"Xin chào Dung Ngữ tiểu thư, tôi là người phụ trách đón cô, Trác Đặc Tư."
"Xin chào." Dung Ngữ cố gắng cười, cô thật sự không muốn tới nơi này. Chết tiệt, rốt cuộc là tên khốn nào động đến xe của cô, dám mang đi hại chị dâu nhỏ! Tối hôm qua anh cả mang vẻ mặt sát khí trở về, giống như dù có chém cô thành trăm mảnh cũng không đủ. Lúc đó cô biết mình hoàn toàn xong đời rồi, lần này cô sẽ phải ở lại Tây Tạng một khoảng thời gian dài rồi.
——
"Lạc Lạc, đêm qua người lái chiếc Hummer màu đen đó không phải là Dung Ngữ." Mộc Yên nhớ lại rồi mới nói với Dung Lạc.
"Ừ." Dung Lạc lên tiếng rồi tiếp tục gắp rau cho cô.
"Lạc Lạc, không phải Cố Minh đã điều tra xong rồi sao?" Cô thử hỏi.
"Tiểu Yên, em xem tài liệu điều tra rồi sao?"
"Xem rồi." Ở trong ấn tượng của Mộc Yên, hình như cô và Chu Phinh Đình chỉ gặp mặt vài lần, vậy mà cô ta lại hận đến mức muốn giết mình, Mộc Yên vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, "Lạc Lạc, anh xử lý Chu Phinh Đình thế nào?"
"Đưa đến đồn cảnh sát, có lẽ giữa trưa sẽ bị xử bắn."
Dung Lạc thờ ơ nói không chút để ý, Mộc Yên lại giật khóe miệng.
"Giết người thì đền mạng, tuân thủ luật pháp công dân, đương nhiên phải giao người phụ nữ ác độc này cho quốc gia để họ trừng phạt cô ta." Trực tiếp giết thì không còn gì vui nữa, nhất định phải để cho cô ta chịu khổ trong lao ngục.
"Nghe Cố Minh nói, toàn bộ người nhà họ Chu đều..."
"Một con nhóc sống một mình trong hoàn cảnh ác liệt như vậy thì rất cô đơn, đương nhiên là phải có người nhà đi cùng, như vậy sẽ an tâm hơn."
"..."
Ăn sáng xong, người hầu đi tới thu dọn bàn. Mộc Yên giật nhẹ ống tay áo Dung Lạc, "Lạc Lạc, em mệt mỏi."
Dung Lạc nhíu mi, tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh lại không ở bên cạnh cô, Dung Lạc biết nhất định Mộc Yên không ngủ ngon.
Trở lại phòng ngủ, anh ôm cô đặt lên giường, nghiêng người nằm bên cạnh cô, vỗ nhẹ lưng của cô, dụ dỗ, "Ngủ đi." Đây là sự dịu dàng mà Dung Lạc chỉ dành riêng cho cô.
"Lạc Lạc, anh đừng đi." Mộc Yên mở mắt ra, kéo tay áo của anh.
"Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi, anh luôn ở đây." Ấm áp hôn lên mí mắt cô vừa mới nhắm lại, vỗ nhẹ lưng cô từng chút một.
Sau một lúc lâu, cảm giác bên cạnh có tiếng hít thở đều, Mộc Yên đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Cô nhìn vẻ mặt mỏi mệt của anh, có chút đau lòng vươn tay xoa mí mắt thâm đen của anh, cô muốn anh nghỉ ngơi một chút. Vì cô, dienxdaffnnleequysdoon anh đã quá mệt mỏi rồi.
Thật ra, cô không sợ những kế hoạch đen tối, bởi vì có anh ở đây. Mộc Yên dịu dàng nằm trong lòng Dung Lạc.