Mai Như bận tâm về số bạc Hồ Tam Bưu gửi gắm nên cố thu xếp để đích thân đi thăm Đổng thị.
Mới mấy tháng không gặp mà bé Trường Sinh mập hơn hẳn. Gia đình nuôi bé chắc nịch, tay bé nắm bàn chân chân rất chặt. Mai Như đùa với bé rồi lấy bạc ra.
Đổng thị ngây người khi thấy Mai Như đột nhiên đưa một túi bạc, dĩ nhiên nàng ấy từ chối. Mai Như cười giải thích, “Dao tỷ tỷ hiểu lầm rồi, Hồ đại ca nhờ ta mang về đấy.” Nàng không dám nhắc đến ca ca vì sợ Đổng thị thiếu thoải mái.
Đổng thị nghe vậy liền hỏi, “Hồ đại ca của muội sao rồi? Có bị thương không?” Nàng ấy và Hồ Tam Bưu thành thân vào tháng tám năm ngoái, đã hơn một năm trôi qua mà hắn chưa về. Hình như Đổng thị thấy mình nôn nóng quá nên thẹn thùng cụp mắt, nàng ấy vừa chuẩn bị y phục mùa đông cho Trường Sinh vừa lóng ngóng bảo, “Nghe đâu đánh giặc gian khổ lắm, ta lẫn mẹ chàng đều lo lắng.”
Mai Như hiểu tâm trạng Đổng thị nhưng hỏi vậy sao nàng trả lời được!
Mai Như chưa hề thấy mặt Hồ Tam Bưu, nàng đâu thể bịa chuyện lung tung. Thiếu nữ thầm nghĩ quả nhiên hễ nói dối là phải liên tục nói dối để che đậy, ca ca hại nàng rồi! Dưới tình thế bất đắc dĩ, Mai Như đành giả lả xin lỗi, “Dao tỷ tỷ, lúc ta đến thì Hồ đại ca bận tuần tra, huynh ấy chỉ dặn thuộc hạ đưa túi bạc cho ta.”
Đổng thị không nhận được câu trả lời như ý nên ủ rũ “ừm” một tiếng.
Mai Như thấy thế thì áy náy cực kỳ, nàng ngại ở lâu bèn ráng tìm cớ về sớm.
Đổng thị vội cười trấn an khi thấy Mai Như ngượng ngùng, “Ta còn phải cảm ơn Tuần Tuần đấy.”
Mai Như xấu hổ gãi đầu, nàng tính lát nữa về hỏi ca ca rồi quay lại báo cho Dao tỷ tỷ sau.
Mai Như vẫn lo nghĩ vụ Hồ Tam Bưu ngay cả khi đã rời Hồ gia. Nàng vén mành bước vào phòng Kiều thị, đập vào mắt nàng là gương mặt ảm đạm của mẫu thân. Bà thở ngắn than dài, từng đường nét trên mặt bà đều đượm vẻ buồn bực. Đại ca ngồi cạnh bà, hắn nhíu mày mím môi đầy giận dữ. Bầu không khí trong phòng thật sự quái đản.
“Mọi người sao thế?” Mai Như thắc mắc.
Kiều thị thấy nàng về mới bĩnh tình lại, “Không có gì.”
Tính lừa nàng à, Mai Như thấy hơi buồn cười. Nàng nài nỉ, “Mẫu thân nói cho con biết đi mà.”
Kiều thị thở dài não nề nhưng chẳng trả lời. Mai Như nhìn về phía ca ca, Mai Tương căm tức thông báo, “Hôn sự của muội không thành!”
“Ơ?” Mai Như giật mình. Mấy ngày trước bà mối còn nhiệt tình tới lấy bát tự, sao tự dưng lại không thành?
Mai Tương mắng, “Không biết bọn họ mời ai xem bát tự mà bảo muội với tứ lang Nguyễn gia khắc nhau. Chưa hết, hôm qua Nguyễn phu nhân đến miếu thì rút trúng xăm hạ hạ[1], lá xăm nói muội sẽ…” Mai Tương dừng giây lát rồi nói tiếp, “Phủ bọn họ sợ quá nên hôm nay tức tốc phái người đến từ bỏ hôn sự này.” Hắn càng nói càng giận, mặt hắn xanh mét khi vỗ bàn. “Thế khác gì chê bai bát tự của Tuần Tuần? Rõ ràng bọn họ không muốn kết thân với phủ chúng ta!”
Hôn sự thất bại và không cần hầu hạ Nguyễn tứ lang khiến Mai Như thở phào nhẹ nhõm, nàng an ủi, “Không thành thì thôi.”
“Nhóc con nhà ngươi thì biết cái gì?” Kiều thị nạt rồi xua tay. “Thôi thôi, đừng nhắc mấy chuyện đau đầu này nữa.”
“Vâng ạ,” Mai Như phụ họa.
“Không! Việc này quá kỳ quặc, làm gì có chuyện trùng hợp vậy?” Mai Tương phẫn nộ nói, “Con sẽ điều tra việc này.”
“Ca ca đừng nóng vội.” Mai Như khuyên nhủ, “Chắc hầu phủ không cố tình, đâu ai phán chính xác bát tự được? May là chẳng mấy ai biết, về sau hai phủ vẫn phải qua lại nên hãy cố giữ mối giao hảo.” Nhưng nàng cũng tò mò một chuyện, “Lá xăm kia nói gì về con?”
“Con nít con nôi mà hỏi lắm thế.” Kiều thị trừng trộ.
Lá xăm của Nguyễn phu nhân nói Tuần Tuần khắc phu, thế thì ai chả sợ? Nếu bị gán cái tiếng xấu đó, sao Tuần Tuần cưới xin được nữa? Nghĩ đến đây, Kiều thị tức tối bội phần nhưng bà đâu có cơ hội tranh cãi thay con gái! Kiều thị kiềm nén cơn giận rồi hít một hơi thật sâu, bà trấn an Mai Như cũng như chính mình, “Gia đình này không được thì còn gia đình khác, chắc chắn sẽ có nhà hợp bát tự.”
Hai huynh muội trò chuyện với Kiều thị một lát rồi cùng nhau rời đi. Mai Tương muốn lập tức điều tra vụ bát tự với lá xăm, song Mai Như túm lấy hắn.
“Sao thế?” Mai Tương hỏi.
Mai Như thì thầm, “Ca ca, Hồ đại ca sao rồi? Có bị thương không? Vẫn khỏe chứ?” Nàng thấy ca ca hơi biến sắc liền vội nói, “Hôm nay Hồ đại nương hỏi mà ta không biết đáp sao.” Mai Như tránh nhắc đến Dao tỷ tỷ vì sợ ca ca khó xử.
Sắc mặt Mai Tương vẫn chẳng ổn, hắn thoáng trầm mặc trước lúc căn dặn, “Hắn khỏe lắm, muội nhớ nói cho họ yên tâm.”
Oo———oOo———oΟ
Tại Đông Cung, thái tử lạnh lùng sai khiến thuộc hạ, “Bắt kẻ xem bát tự ngậm chặt miệng vào, đừng để người khác dò ra bản cung.”
“Ti chức
biết,” người quỳ phía dưới trả lời. “Điện hạ yên tâm, đấy không phải người trong cung chúng ta, hơn nữa bát tự hai người kia thật sự không hợp.”
Thái tử gật gù rồi bỗng nhíu mày, “Vụ lá xăm là sao?” Mai Như mang tiếng khắc phu thì sao gã nạp nàng vào cung được?
Tên thuộc hạ chối bay, “Điện hạ, ti chức không làm chuyện đó.”
Thái tử nhíu mày dữ hơn, gã ra lệnh, “Ngươi điều tra đi.” Hai việc xảy ra cùng lúc dễ khiến người ta nghi ngờ, ngộ nhỡ có kẻ muốn kiểm tra thì sẽ liên lụy đến gã.
Sau khi thuộc hạ lui xuống, thái tử đến chỗ Lý Hoàng hậu.
“Mẫu hậu, gần đây nhi thần toàn bị phụ hoàng khiển trách. Hôn sự của con nhóc kia gặp rắc rối nên hiện tại là thời điểm thích hợp để nhi thần nạp nàng ta vào cung, coi như dỗ cho phụ hoàng vui.”
Lý Hoàng hậu than, “Dạo này con hành sự thiếu chu toàn thật, phụ hoàng con nổi giận là đúng.”
Thái tử cười nham hiểm rồi tỏ vẻ bối rối, “Cái tiếng khắc phu của con nhóc kia hơi khó nghe thì phải?”
“Con hồ đồ quá.” Lý Hoàng hậu liếc gã. “Nếu nàng ta mang tiếng xấu mà con vẫn kiên quyết nạp vào cung thì mới chứng tỏ con là người tốt. Phụ hoàng sẽ coi trọng con hơn, đồng thời người ngoài sẽ nghĩ chúng ta ban ơn cho Mai phủ. Thế này sao Mai phủ dám từ chối? Trên hết là chỉ với một câu nói thì có gì mà khắc hay không khắc?”
Thái tử nghe vậy cũng thấy bà ta nói chí lý, Mai Như dính phải cái tiếng khắc phu thì còn mong chờ lấy ai nữa? Chưa biết chừng nàng sẽ đội ơn nếu gã cầu hôn ấy chứ.
Phó Chiêu nhận được tin bèn cuống quýt đến phủ Yến Vương. Hắn luôn bộp chộp nên vừa nghe quản gia bảo thất ca ở trong thư phòng là đẩy cửa vào luôn chứ chả thèm gõ cửa.
Thiếu niên tức khắc thấy Phó Tranh đứng cạnh đa bảo cách, tay hắn còn cầm một ngọn hoa đăng.
Phó Tranh sửng sốt lúc quay đầu lại và thấy em mình. Hắn cất hoa đăng vô đa bảo cách, trông mặt hắn mất tự nhiên.
Phó Chiêu hơi kinh ngạc. Bởi vì ngày thường thất ca luôn giữ vẻ mặt vô cảm, hắn chẳng mấy khi cười nên nói gì đến “mất tự nhiên”. Phó Chiêu nhớ mang máng đa bảo cách cất giữ một ngọn hoa đăng độc đáo từ lâu, nhưng hắn chưa từng để ý. Con người hắn cẩu thả, không thích văn thơ và càng chả thích mấy món đồ như hoa đăng. Việc phát hiện biểu cảm hiếm hoi của thất ca khiến Phó Chiêu tò mò lại gần.
Mặt trên hoa đăng là những dòng chữ sao chép
Linh Phi Kinh – một thứ quá đỗi tầm thường. Tuy nhiên, chữ viết kia khác kiểu chữ Lệ lẫn chữ Thảo[2]; các nét bút vô cùng phóng khoáng, tạo nên vẻ thanh tú riêng biệt.
Phó Chiêu gãi đầu rồi chợt nhớ một chuyện, hắn ngạc nhiên nhìn Phó Tranh, “Đây chẳng phải ngọn hoa đăng mà thất ca mua vào tết Nguyên Tiêu năm ấy sao?”
Phó Tranh đáp một tiếng “ừ” gọn lỏn và im lặng ngồi tại chỗ.
Phó Chiêu cũng ngồi xuống, hắn cười, “Không ngờ thất ca còn giữ đấy.” Nói đến đây, hắn hiếu kỳ hỏi, “Thất ca, rốt cuộc ai là tác giả ngọn hoa đăng này thế?”
Ánh mắt Phó Tranh đen tối trước những lời đó, hắn lúng túng cụp mắt xuống. Chớp mắt vài lần xong hắn mới thờ ơ ngước nhìn Phó Chiêu, khóe miệng hắn hơi cong lên, “Ta không biết.”
Nụ cười kia rất nhẹ nhàng và mờ ảo, tựa hồ có nỗi bất lực lẫn chua xót vương trên nó. Song nó mau chóng biến mất. Phó Chiêu ngẩn người, hắn còn đang tự hỏi mình có nhìn nhầm không thì Phó Tranh đã cất tiếng, “Hôm nay thập nhất đệ tới có chuyện gì?”
Hắn nhắc nhở làm Phó Chiêu hoàn hồn, thiếu niên vội nhớ lại vấn đề mình muốn nói.
Oo———oOo———oΟ
Hôn sự giữa Mai Như với Nguyễn tứ lang không thành tạo nên gợn sóng nhỏ tại kinh thành, bên ngoài đương nhiên có người xì xào bàn tán. Bọn họ đồn thổi thế nào mà việc này biến thành Nguyễn phủ ghét bỏ cái tính kiêu căng quá đáng của Mai Như, họ còn bảo nàng là mệnh khắc phu. Kiều thị tức điên nhưng đâu thể chạy ra cãi lộn!
Nhưng gợn sóng ấy chẳng kéo dài, vì Lý Hoàng hậu nhanh chóng triệu tập Mai Như vào cung.
Được hoàng hậu triệu kiến vào thời điểm này mang ý nghĩa to lớn, nó tương đương ơn huệ ngập trời.