Hoàng hậu triệu kiến Mai Như khi nàng đang đứng ở đầu sóng ngọn gió đồng nghĩa với ban ơn huệ. Mọi người đều hiểu ý tứ sâu xa đằng sau hành động ấy, e rằng Mai phủ sắp có thái tử phi.
Bản thân Mai Như lại lo lắng tột độ. Nàng thà gánh cái danh khắc phu và không lấy chồng cả đời, còn hơn phải nhìn mặt hoàng hậu lẫn thái tử hằng ngày; đấy là chưa kể cô công chúa Bảo Tuệ đành hanh nữa. Cứ nghĩ đến ba người này là nàng cực kỳ khó chịu.
Vì vậy Mai Như quyết tâm cự tuyệt lúc Lý Hoàng hậu ra sức lấy lòng. Bà ta hỏi gì thì Mai Như lễ độ đáp nấy, nàng giữ cử chỉ đúng mực chứ chẳng hề lộ vẻ vui sướng hay nịnh bợ. Thiếu nữ hoàn toàn ngó lơ ý đồ của hoàng hậu.
Ở đây chả có kẻ ngốc.
Lý Hoàng hậu nhìn điệu bộ đẩy người ra xa ngàn dặm của Mai Như liền hiểu con nhóc kia đâu muốn làm thái tử phi. Nói đến đây, bà ta đích thân ngỏ lời là vinh hạnh cho con nhóc; người thường mà được vậy thì dù không đội ơn cũng sẽ ghi nhớ. Ai ngờ lại có kẻ muốn từ chối, thật không biết điều! Lý Hoàng hậu bực bội nhíu mày.
Mai Như đứng thẳng lưng tại chỗ, trông nàng thanh cao giống Bình Dương tiên sinh. Nhưng Lý Hoàng hậu càng nhìn càng thấy thiếu thoải mái. Bà ta nói bóng gió, “Bản cung vẫn chưa thưởng tam cô nương sau chuyến đi sứ vừa qua nhỉ.”
“Nương nương, đó là bổn phận nên thần nữ không dám nhận thưởng.” Mai Như quả quyết khước từ.
Tức nghĩa nàng công khai từ bỏ hôn sự.
Lý Hoàng hậu chất vấn, “Tam cô nương ăn nói khách khí quá. Bản cung luôn coi trọng tam cô nương, chẳng lẽ giờ bản cung muốn thưởng cũng không được à?” Cái giọng lạnh nhạt gấp bội chứng tỏ bà ta đang giận dữ.
“Thần nữ không dám.” Mai Như vội vàng quỳ xuống.
“A,” Lý Hoàng hậu cười gằn.
Khôn Ninh Cung rộng lớn tức khắc trở nên yên tĩnh, mọi người chỉ dám khẽ hít thở.
Chọc giận hoàng hậu làm tim Mai Như đập thình thịch, song nàng vẫn cúi đầu trong lúc quỳ gối và quyết không chịu thua.
Lý Hoàng hậu thấy vậy thì cũng chẳng cho Mai Như đứng lên, cứ để mặc nàng quỳ mãi. Bà ta tính đánh đòn phủ đầu và trị căn bệnh không biết điều của con nhóc này. Mai Như mới quỳ một lát thì có cung nữ vào bẩm báo rằng tiểu thái giám ngự tiền tới. Lý Hoàng hậu chỉnh mái tóc rồi cho gọi thái giám kia, bà ta nhân tiện kêu Mai Như đứng dậy.
Mai Như đứng cúi gằm đầu.
Tiểu thái giám ngự tiền thỉnh an hoàng hậu trước, sau đấy thông báo, “Nương nương, hoàng thượng cho mời Mai cô nương.”
“Ồ?” Lý Hoàng hậu cười với ánh mắt rét căm căm. Viện binh đến kịp thời thật, hoàng thượng đúng là ngày đêm nhớ thương trò cưng của Bình Dương tiên sinh! Tuy nhiên, bà ta đâu thể xử lý Mai Như trước mặt người ngoài; sư phụ nàng là Bình Dương tiên sinh, nàng còn lập công cho triều đình và lọt vào mắt xanh của Duyên Xương Đế. Khóe miệng Lý Hoàng hậu giật giật, bà ta kìm nén sự bất mãn để cười hỏi, “Hoàng thượng cho mời Mai cô nương có chuyện gì?”
Tiểu thái giám đáp, “Hoàng thượng vừa sáng tác một bài thơ, ngài nghe nói Mai cô nương viết chữ đẹp nên muốn Mai cô nương chép lại.”
“Hoàng thượng có nhã hứng thật.” Lý Hoàng hậu hòa nhã bảo Mai Như, “Vậy tam cô nương mau đi đi.” Bà ta nào còn giữ vẻ lạnh băng ban nãy?
Mai Như bình tĩnh thi lễ với Lý Hoàng hậu rồi theo tiểu thái giám đi gặp hoàng thượng. Lúc rời Khôn Ninh Cung, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lo ngay ngáy.
Lần này nàng đắc tội bà ta, không biết lần sau thế nào…
Duyên Xương Đế đang ở ngự hoa viên.
Trời đã sang đông nhưng ngự hoa viên vẫn khoác lên mình xiêm y rực rỡ. Hoa cúc đủ màu khoe sắc: trắng, tím, hồng, vàng, có cả xanh nhạt nữa. Nàng nhìn khu vườn mà hoa cả mắt, hèn chi Duyên Xương Đế nổi hứng làm thơ.
Khi lại gần, Mai Như mới phát hiện Phó Tranh cũng có mặt. Ánh mắt hai người giao nhau từ xa, Phó Tranh hững hờ quay mặt đi. Thời tiết hôm nay ôn hòa, hắn mặc bộ trang phục xanh nhạt viền chỉ vàng chỉ bạc và thêu hoa văn tối màu. Cây trâm ngọc lẫn đai lưng nạm ngọc kết hợp cùng thân hình cao ráo khiến hắn mang dáng vẻ một văn nhân nho nhã. Mai Như đoán hắn đi dạo cùng Duyên Xương Đế rồi tiện thể sáng tác thơ văn. Thiếu nữ thỉnh an Duyên Xương Đế, sau đó nghiêng người chào Phó Tranh, “Thần nữ tham kiến điện hạ.”
Phó Tranh quay đầu lại, hắn chào bằng giọng đều đều, “Tam cô nương.”
Hai người cứ như đang diễn kịch trước mặt người khác, cảm giác này thật quái đản. Mai Như chớp mắt một cách mất tự nhiên, nàng cung kính đứng sang một bên.
Duyên Xương Đế nói với nàng, “Nghe đâu Như nha đầu viết chữ rất đẹp, lại chép giúp trẫm một bài thơ nào.”
Trên đời này chẳng mấy ai từng thấy chữ của Mai Như, vậy Duyên Xương Đế nghe ai nói? Chỉ có thể là Phó Tranh. Nghĩ thế khiến Mai Như càng thiếu tự nhiên, nàng lén nhìn Phó Tranh. Thanh niên đang lười biếng ngó nghiêng chỗ khác như thể mọi việc chẳng liên quan đến hắn. Mai Như dời mắt rồi kính cẩn tiến lên, tiểu thái giám đã sớm bưng tới bài thơ mà Duyên Xương Đế mới sáng tác. Nàng cầm bút chấm mực rồi bắt đầu viết.
Bữa nay Mai Như chịu khổ ở chỗ Lý Hoàng hậu nhưng lại được Duyên Xương Đế nâng tận trời.
Duyên Xương Đế khen chữ nàng thú vị và tràn trề sức sống, ông vô cùng thích nó. Kể từ đấy, chữ viết lẫn tranh vẽ của nàng khá nổi danh tại kinh thành. Các nhà trí thức am hiểu thơ văn đều muốn xem “chữ viết thú vị và tràn trề sức sống” từ miệng vàng của hoàng đế tròn méo ra sao. Có điều Mai Như ít tác phẩm tới mức chúng nhất thời được đồn thổi thành tuyệt tác.
Lúc Mai Như cáo lui, Phó Tranh gửi đến nàng cái liếc mắt đầy ý vị. Hắn khiến Mai Như bứt rứt bội phần.
Nàng lại mắc nợ Phó Tranh.
Mai Như về phủ ngay sau khi rời cung điện. Xe ngựa chưa đến nơi thì Phó Chiêu gửi lời nhắn rằng hắn có chuyện gấp nên muốn hẹn nàng tại Tứ Hỉ Đường. Từ ngày trở về, Mai Như vẫn chưa gặp lại vị điện hạ này. Nàng chau mày nhớ hồi mình rời kinh, Phó Chiêu quả thật từng thổ lộ có chuyện cần nói, thế là nàng chuyển hướng sang Tứ Hỉ Đường.
Chủ tiệm thấy Mai Như liền dẫn nàng tới căn phòng trong cùng trên lầu hai.
“Cô nương, điện hạ chờ ở trong.” Nói rồi chủ tiệm đi xuống dưới.
Mai Như đẩy cửa ra, nàng mới đi vài bước đã dừng phắt lại.
Phó Tranh ngồi bên trong, đôi mắt đen như mực nhìn nàng đầy ý vị giống hồi nãy.
Mai Như đứng ở cửa, nghĩ đến việc hắn mượn danh Phó Chiêu để lừa gạt làm nàng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phó Tranh đứng dậy tới gần nàng, hắn bảo Tĩnh Cầm và Ý Thiền, “Bản vương cần nói chuyện với tiểu thư nhà các ngươi.” Hắn thấy hai người bất động bèn liếc một cái rồi cười lãnh đạm, “Thôi, các ngươi thích thì cứ đứng xem.”
Dứt lời, hắn nắm chặt cổ tay Mai Như. Hắn siết khá mạnh nên tay nàng nhói đau. Cô gái giận dữ nhìn Phó Tranh, hắn ung dung đáp trả ánh mắt nàng; đây là một cuộc chiến thầm lặng. Mai Như nhíu mày, nàng buộc phải nghiêng đầu ra lệnh, “Các ngươi ra ngoài trước đi.” Hai nha hoàn thầm run sợ rồi chậm chạp rời khỏi phòng.
Bây giờ Phó Tranh mới buông tay, hắn vuốt tay áo và hỏi Mai Như, “Nghe nói hôn sự giữa nàng với Nguyễn tứ lang không thành?”
“Thành hay không thì liên quan gì đến điện hạ.” Mai Như đang tức nên thẳng thừng phản pháo.
Nàng đốp chát lại khiến Phó Tranh cười, hắn thản nhiên gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, nàng không lấy bản vương thì tất nhiên chẳng liên quan gì.”
Mai Như phát
cáu vì bị chọc ghẹo, nàng lườm hắn sắc lẻm. Phó Tranh nở nụ cười ẩn ý, “Đáng tiếc hôn sự của nàng lại liên quan đến kẻ khác.”
Kẻ hắn đề cập là ai? Không ai khác ngoài hoàng hậu với thái tử.
Hắn chọc vào nỗi phiền muộn của Mai Như làm nàng tức tối trừng trộ.
Phó Tranh hỏi thêm, “Hôm nay nàng trả lời hoàng hậu thế nào?”
“Ta trả lời thế nào thì liên quan gì đến điện hạ?” Mai Như bực tức chặn họng hắn.
Phó Tranh thoáng trầm mặc rồi bỗng thở dài, “Không liên quan nhưng bản vương sợ nàng chọc giận bà ta.” Hắn nhìn Mai Như với vẻ bất lực hiếm hoi, “Cái tính của nàng ấy à…”
Mai Như sửng sốt, mặt nàng dần đỏ ửng.
Phó Tranh nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, “Nàng nhận lời hoàng hậu?”
“Không.” Mai Như lắc đầu, thái độ dịu đi phần nào.
Phó Tranh vừa thấy nàng xuôi xuôi bèn giở trò được đằng chân lân đằng đầu. Hắn giơ tay vuốt mặt nàng, đồng thời khen ngợi, “Cô nương tốt.”
Mai Như gấp gáp né tránh làm tay hắn chạm phải không khí. Phó Tranh chẳng tức giận, chỉ nở nụ cười dịu dàng như chứa đựng tình yêu nồng nàn. Thanh niên hỏi tiếp, “Nàng từ chối thì hoàng hậu có đánh đòn phủ đầu không?”
Mai Như nhớ tới cơn giận của Lý Hoàng hậu, nàng im lặng cúi đầu thay cho câu trả lời.
Phó Tranh nhìn nàng phản ứng thế liền đoán, “Coi bộ bà ta đã ra tay.” Hắn than vãn rồi xoa mặt nàng, giọng hắn xót xa, “A Như, thái tử sẽ không từ bỏ mục đích, gã là kẻ phá hoại hôn sự giữa nàng với Nguyễn tứ lang. Thế này mà nàng vẫn không chịu lấy ta sao?”
Lòng bàn tay chai sần miết dọc khuôn mặt Mai Như rồi tới vành tai, làm cả mặt nàng đỏ bừng.
Thiếu nữ hất tay hắn và phẫn nộ trừng mắt.
Phó Tranh hỏi, “Nàng thật lòng không muốn lấy ta ư? Hay…nàng muốn lấy gã?”
Mai Như lạnh lùng nói, “Ta không lấy ngài, cũng chẳng lấy gã.”
“A.” Phó Tranh cười, hắn kéo dài giọng, “Thái tử đang dốc sức hủy hoại nhân duyên của nàng đấy, Mai phủ điều tra chưa? Chưa biết chừng…gã thẹn quá thành giận rồi đi hủy hoại thanh danh nàng.”
Mai Như ngoảnh mặt làm ngơ. Nàng thấy hắn ngày càng mặt dày, hồi trước hắn còn biết đường kiềm chế, hiện tại thì…
Mặt Mai Như nóng hầm hập.
Phó Tranh thở dài, “Thôi, ta hẹn gặp nàng chỉ để nhắc phải hết sức đề phòng gã.”
“Chuyện này còn cần ngài nhắc?” Mai Như bướng bỉnh đáp. Nói xong, nàng thi lễ rồi xoay người bỏ đi.
Hình như Phó Tranh chợt nhớ ra điều gì, hắn gọi “A Như” và thong dong dặn, “Nếu thập nhất đệ nhờ nàng viết chữ, hãy viết
Linh Phi Kinh cho đệ ấy.”
“
Linh Phi Kinh?” Mai Như tò mò lặp lại.
Phó Tranh không giải thích, chỉ bảo rằng, “Hôm nay nàng mắc nợ ta, coi như đó là đền đáp đi.”
Oo———oOo———oΟ
Thái tử nghe kể việc Mai Như khước từ liền giận dữ mắng mỏ, “Con nhỏ không biết điều, cả gan từ chối thiện ý của bản cung. Đúng là chán sống mà!”
Gã cười nham hiểm.
Kỳ thật Phó Tranh không nhắc thì Mai Như cũng biết sắp tới mình nên ngoan ngoãn ở trong phủ để tránh rắc rối. Nào ngờ một ngày nọ, Hòa Tuệ – nha hoàn của Đổng thị – lén lút tìm gặp Tĩnh Cầm và nhắn Đổng thị muốn gặp Mai Như.
Đổng thị hiếm khi chủ động tìm nàng, Mai Như cấp tốc đến Hồ gia chứ không dám trì hoãn.
Nàng vừa xuống xe đã thấy kinh hoàng. Cổng nhà Hồ gia treo cờ trắng, bên trong phát ra tiếng khóc. Mai Như bàng hoàng mở cổng đi vào, cảnh tượng phía trong làm nàng hoảng sợ gấp bội.
Sảnh đường biến thành linh đường, Đổng thị mặc đồ trắng và đang quỳ gối đốt vàng mã!
“Dao tỷ tỷ.” Mai Như hấp tấp đến gần nàng ấy.
Đổng thị nghe tiếng nàng bèn đờ đẫn quay đầu lại, đôi mắt người phụ nữ sưng to hệt quả đào. Mai Như ngồi xổm xuống, nàng tính đỡ Đổng thị nhưng nàng ấy tỏ thái độ khác thường mà tránh né tay nàng. Đổng thị bi thương hỏi, “Tuần Tuần, Hồ đại ca của muội thật sự mạnh khỏe à?”
“Ta…” Mai Như ngập ngừng, khung cảnh xung quanh làm nàng khó thở và chẳng nói nên lời.
Đổng thị thấy thế thì nước mắt lã chã rơi, nàng ấy thống khổ kể, “Bạc trợ cấp cho Hồ đại ca của muội đã tới.”
Những lời trên vừa lọt vô tai là đầu óc Mai Như choáng váng. Bé Trường Sinh gào khóc dữ dội trong chiếc nôi bên cạnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Mai Như ngơ ngác hỏi.
Hôm qua Đổng thị với Hồ đại nương đang ở nhà thì có hai nha dịch tới, bọn họ lớn tiếng hô, “Đây có phải nhà của Hồ Tham tướng Hồ Tam Bưu không?” Mẹ chồng nàng dâu không dám đắc tội nên gật đầu ngay. Hai nha dịch đếm bạc rồi giao cho họ, “Hồ Tham tướng đã chết trên chiến trường. Đây là bạc do nha môn phân phát, các ngươi nhận đi.”
“Đã chết?” Đổng thị sững sờ. “Không thể nào, mấy ngày trước chàng còn nhờ người mang bạc về.”
Nha dịch đáp, “Nương tử à, chúng ta không nhầm đâu. Xem này, sổ sách có ghi chép rõ ràng.”
Hồ đại nương hoang mang cầm sổ nhưng bà không biết chữ, bà vội đưa cho con dâu. Đổng thị đọc xong là lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh lại, nàng ấy hiểu hết mọi chuyện. Đổng thị vác gương mặt trắng bệch đi sai hai tiểu nha hoàn bày linh đường, đồng thời bảo Hòa Tuệ mời Mai Như đến.
Mai Như ngẩn ngơ vào phòng Đổng thị.
Đổng thị lấy ra một túi bạc từ cái rương, “Tuần Tuần, chúng ta không thể nhận số bạc này.” Đó chính là túi bạc mà Mai Tương nhờ Mai Như đưa Hồ gia. Nàng ấy nói, “Ta cũng bỏ bạc mấy tháng trước vào đây. Tuần Tuần mang về đi, nếu đại ca muội thấy thiếu thì hãy nói với ta.” Đổng thị dừng giây lát rồi tiếp tục, “Dù Hồ đại ca của muội đã mất thì chúng ta cũng không thể nợ người khác.”
Câu nói ấy vừa rời miệng, Đổng thị lại rơi lệ. Nàng ấy ôm bé Trường Sinh rồi quay đầu đi.
Mai Như mang túi bạc về phủ và đặt trước mặt Mai Tương, hắn ngỡ ngàng cất tiếng, “Tuần Tuần…”
Mai Như chất vấn, “Đại ca, rốt cuộc Hồ đại ca còn sống hay đã chết?”
Mắt Mai Tương đỏ hoe khi nghĩ đến chiếc giường trống rỗng, hắn quay mặt sang chỗ khác.
Mai Như không cần đáp án nữa, nàng bật khóc.
Mai Tương siết chặt tay, hắn cuống quýt la, “Tuần Tuần, ta không tiện ghé thăm Hồ gia. Muội hãy nói với nàng rằng ta chẳng muốn nàng báo đáp gì cả, và khuyên nàng nhận số bạc này. Họ là mẹ góa con côi, còn một cụ bà nữa…”
Người đàn ông than thở, hắn cắn môi rồi chạy ra ngoài.