Nghe được Nhị tỷ tỷ ở trong miệng Phó Tranh, sắc mặt Mai Như thay đổi.
Những chuyện đã qua giống hồng thủy mãnh liệt nghiền áp lấy nàng.
Tuần Tuần, tỷ tỷ nàng tiến cung……
Tuần Tuần, trời đất bao la, nàng còn có thể đi chỗ nào……
Mai Như hoảng sợ nhìn Phó Tranh, một đôi mắt mở to hết cỡ.
Tâm nàng bị nắm chặt lấy, yết hầu như bị bóp chặt, nàng không thở nổi, đáy mắt đỏ tươi.
Người trước mặt kinh hoảng thất thố, đau đớn bi thương.
Phó Tranh tất nhiên luyến tiếc, nhưng hôm nay khó được có cơ hội, hắn khẳng định muốn thử vết thương đáy lòng Mai Như.
Phó Tranh hạ quyết tâm, vẫn trực tiếp truy vấn: “A Như, có phải bởi vì Nhị tỷ tỷ hay không? Nàng không muốn ta thấy nàng ta?”
Tâm Mai Như vẫn bị bóp lấy.
Nàng bình tĩnh nhìn Phó Tranh, tiếp theo, Mai Như không nói một lời mà đứng dậy rời đi.
Sắc mặt nàng lạnh như băng.
Phó Tranh tay mắt lanh lẹ, vội vàng bắt tay nàng.
Hắn dùng sức, Mai Như cũng dùng sức tranh.
Hai người như là phân cao thấp, ai đều không chịu thua.
Bọn nha hoàn không dám làm gì, lặng yên không một tiếng động cúi đầu lui đi ra ngoài.
Mai Như vừa thẹn vừa bực, hận lại giận, như thế nào đều không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nàng thật sự không có cách khác, chỉ đánh Phó Tranh vài cái.
Cũng không biết đánh tới chỗ nào, Phó Tranh hung hăng hít vào một hơi, mặt mày đều là đau đớn.
Mai Như xoay đầu, thấy người này dùng tay phải nắm lấy tay nàng, chắc là lúc giãy giụa đụng đến vết thương chỗ bả vai, lại bị nàng lung tung đánh vài cái…… Mai Như ngẩn ra, Phó Tranh nhân cơ hội ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hắn hôn nàng, Mai Như chống ngực hắn trốn, Phó Tranh nói: “Hôm nay nếu ta không hôn nàng, không biết nàng còn oan uổng ta như thế nào”
Vành mắt Mai Như hồng hồng, lạnh lùng nói: “Ai oan uổng ngươi?”
“Chính là nàng!” Phó Tranh bất mãn chọc cái trán của nàng, xụ mặt cố ý giận nói, “A Như, lúc trước là nàng tác hợp ta với Nhị tỷ tỷ, ta hiện giờ đối với nàng còn kiêng dè, nàng còn miên man suy nghĩ, có phải hay không đang oan uổng ta?”
Mai Như chớp chớp mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng không biết phản bác người này.
Phó Tranh từng câu từng chữ đều có lý.
Đời này Phó Tranh xác thật là ở đâu cũng kiêng dè Nhị tỷ tỷ, Mai Như cùng Phó Chiêu nỗ lực tác hợp đều làm như không thấy.
Nếu nàng còn cùng hắn so đo lại thành Mai Như không đúng.
Chính là…… Hắn chính là hắn, những chuyện đã qua vẫn còn.
Mai Như ngơ ngẩn, Phó Tranh phải chủ động hôn nàng.
Nụ hôn này rất dài, khiến cho Mai Như không thở nổi, hắn còn không buông tha nàng.
Tay hắn véo ở trên eo nàng.
Mai Như hôm nay áo vân cẩn thêu hoa, phía dưới là váy dài trăm nếp gấp.
Đang là cuối xuân, quần áo mỏng, lòng bàn tay ấm áp của Phó Tranh thấm vào da thịt.
Mai Như giống bị đặt trên đống lửa, nàng không ngừng giãy giụa.
Nhưng ở trong lòng ngực hắn, nàng chính là một chồi non ở trong nước, cũng không thể tránh đi, còn hơi tức giận.
Phía dưới hắn nóng bỏng, không chút che giấu dục vọng dán vào người nàng, sắc mặt Mai Như trắng bệch.
Dày vò, ghê tởm còn cảm giác bị xé rách đau đớn cùng nhau cuồn cuộn lên, nàng không kháng cự được, chân tay luống cuống, lại thấy buồn nôn, may mắn Phó Tranh chỉ là hôn nàng mà thôi.
Hôn lỗ tai Mai Như, Phó Tranh ôm lấy nàng, ngồi ở giường nệm.
“A Như.” thấy nàng lạnh run sợ hãi, Phó Tranh trấn an nói: “Ta nói sẽ khiến nàng uỷ khuất, sẽ không chạm vào nàng, nàng đừng sợ ta.” Giọng nói hắn trầm thấp, giống như đang nhẫn nại cái gì.
Mai Như ở đàng kia, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Nàng choáng váng, trước mắt trong chốc lát hiện lên Phó Tranh trong kiếp trước tàn khốc, trong chốc lát lại là người vì nàng mà bị thương, nhiều lần cứu giúp khiến nàng nợ ân tình.
Rõ ràng là hắn, nhưng lại không phải.
Mai Như đã không phân biệt được ai là ai, đầu đau muốn nứt ra, rất là khó chịu.
Phó Tranh biết không thể ép nàng, lúc này chỉ ôm Mai Như, trịnh trọng nói: “A Như, lòng ta chỉ có một mình nàng, ta cũng chỉ muốn cưới nàng làm vợ, nàng không được suy đoán lung tung ta và người khác.”
Nghe như vậy, lại nghĩ lung tung, Mai Như vẫn loạn, chóng mặt nhức đầu, giống như hôn mê.
Nàng không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm tay mình, sắc mặt trắng đến đáng sợ.
Phó Tranh sờ sờ tóc nàng, Mai Như vẫn cúi đầu.
Không được lời đáp lại, Phó Tranh trong lòng có chút mất mát.
Chỉ nghĩ đến bức thư được Mai Như cất gọn, trong lòng vẫn mềm mại.
Đó chính là cọng rơm trong lúc hắn vô vọng nhất.
Phó Tranh động tình nói: “A Như, ta biết nàng không muốn gả cho ta, ta cũng biết nàng oán ta hận ta, nhưng trong lòng nàng chỉ có một chỗ nhỏ cho ta, trong lòng ta rất vui.”
Những lời này chui vào trong lòng, vành mắt Mai Như đỏ lên, tâm nàng lại bắt đầu đau.
Tâm Phó Tranh cũng đau, hắn biết hôm nay không thể nói gì khác, Phó Tranh cúi xuống hôn, ôn nhu hôn gương mặt nhỏ của nàng.
Hắn động tình, Mai Như lại nhân cơ hội từ trong lòng ngực Phó Tranh thoát ra.
Nàng ngồi ở trước gương, vội vàng gọi người tiến vào trang điểm, chưa nhìn hắn một cái.
Người trong lòng ngực không còn, Phó Tranh sửng sốt một lát, bọn nha hoàn đi vào.
Hắn ngồi trong chốc lát, chỉ có thể một lần nữa cầm quyển sách mà có kẹp thư của Mai Như.
Thư còn kẹp ở trong đó, Phó Tranh ngơ ngác nhìn, hốc mắt hơi nóng.
Hắn nói đều là sự thật, hắn cũng không cầu quá nhiều, chỉ cần trong lòng Mai Như chỉ có chỗ nhỏ cho hắn, hắn sẽ rất vui.
—-
Bởi vì chuyện này, Mai Như trong lòng rất loạn, còn rất hoảng.
Phó Tranh tự biết thất sách.
Mai Như chịu tổn thương quá nặng, có bức tường rất dày, cũng không dễ dàng mở lòng ra.
Hắn có chút vô lực, lại không dám nhắc đến, còn phải cẩn thận.
Nhưng vô luận Phó Tranh nói như nài, hay phá lệ cho Mai Như ăn nhiều điểm tâm, Mai Như đều không đáp lại.
Phó Tranh bất đắc dĩ.
Nàng chỉ ngồi ở chỗ đó, hơi thất thần.
Lúc đến về nhà thăm bố mẹ, muốn gặp người Mai phủ, Mai Như mới miễn cưỡng sốc lại tinh thần.
Vương phi về nhà thăm bố mẹ, Quốc công phủ ở bên ngoài chờ.
Bên ngoài Mai phủ đều giăng đèn kết hoa, lụa đỏ liên miên, còn có những người bán trái cây bên ngoài, có những đứa trẻ chạy loạn, vô cùng náo nhiệt.
Chờ Phó Tranh và Mai Như tới, mọi người đồng thời chào hỏi.
Mai Như không chịu nổi.
Nàng muốn miễn lễ, nhưng Phó Tranh ở đây, Mai Như không thể xuống nước cầu hắn…… Nàng cảm thấy nôn nóng, Phó Tranh đã mở miệng miễn lễ.
Trong lòng Mai Như thở phào một hơi, vội nâng mẫu thân cùng lão tổ tông dậy, đi vào trong phủ.
Trên đường Đỗ lão thái thái quan sát kỹ lưỡng Mai Như, vỗ tay nàng vui tươi hớn hở nói: “Tuần Tuần đúng là có phúc khí.”
Kiều thị ngó trái ngó phải Mai Như.
Thấy Tuần Tuần vẫn ổn, trong lòng an tâm một chút.
Trong đường, Mai Như cùng Phó Tranh ngồi ở phía trên, phía dưới là mọi người trong phủ, Mai Dần là người đần hành lễ Phó Tranh.
Hôm nay người trong phủ không ít, Mai Vân và Tạ Kha, Mai Thiến cùng Mạnh An đều đã trở lại.
Bất luận là ai tiến lên, Phó Tranh cũng hơi gật đầu, rất khó cùng người này nói chuyện phiếm vài câu.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, thật sự quá lạnh, không dễ thân cận.
Kiều thị nhìn, sự an tâm lại bắt đầu lo lắng, tính của Tuần Tuần quá khác với Yến Vương điện hạ, cũng không biết hai người này ngày thường như thế nào.
Nhăn mày, Kiều thị suy nghĩ chờ lát nữa nhất định phải hỏi Tuần Tuần, lại nhắc nhở vài câu, nếu nha đầu này quá lơ là sẽ bị người khác chen vào.
Mạnh An cùng Mai Thiến tiến lên thỉnh an, đồng thời nói: “Vương gia, Vương phi.”
Phó Tranh vẫn bộ dáng kia, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh.
Hắn gật gậy đầu, trả lời: “Đã biết.” Sau đó xa lạ đáp lễ Mai Thiến: “Mạnh phu nhân.”
Mai Thiến không ngẩng đầu, nàng hành lễ, vẫn dáng vẻ ôn nhu như nước.
Phó Tranh im lặng bỏ qua nhìn về phía Mai Như.
Mai Như không nhìn hắn, vẫn không đáp lại, chỉ là khách khí nói một tiếng: “Biểu ca, Nhị tỷ tỷ.”
Đến phiên Nguyệt tỷ nhi lại đây, tiểu nha đầu nhất thơ mờ mịt.
Nàng lôi kéo tà váy Mai Như, miệng gọi “Cô cô”, ngửa đầu nhìn Phó Tranh, tức khắc im lặng.
Tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, trí nhớ lại không kém.
Nàng còn nhớ rõ trước mặt là người hung dữ ở chùa Liên Hương.
Chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ mím mím, Nguyệt tỷ nhi thật cẩn thận mà né tránh, mới nói “Điện hạ”.
Mọi người bị dáng vẻ của Nguyệt tỷ nhi chọc cười, mặt Phó Tranh cũng nhu hòa rất nhiều, hắn xoa xoa đầu tiểu nha đầu.
Kiều thị nhìn trong lòng an tâm.
Sau trận cười vang, không khí hoà thuận vui vẻ rất nhiều.
Lúc chào hỏi, Mạnh An vẫn luôn xấu hổ đến lúc này mới ngẩng mặt mặt.
Lúc này, tầm mắt vừa lúc nhìn qua Mai Như.
Thấy dáng vẻ nàng kiều kiều mị mị, nói chuyện cũng vui mừng, lúc cười rộ lên khiến cho xung quanh rực rỡ, giống như cành mai nồng nhiệt.
Càng mai này từng ở trước mặt hắn, còn cười với hắn…… Mạnh An giật mình, vội vàng cúi đầu.
Phó Tranh từ xa nhìn lại đây, sau đó nhàn nhàn dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
Động tác Mạnh An cũng không trốn được Mai Thiến, Mai Thiến nhìn phu quân, lại nhìn Mai Như.
Mai Như vẫn luôn cười khanh khách.
Nụ cười khiến người ta thích.
Hiện giờ mỗi người nhìn nàng, đều là đong đầy yêu thương, Phó Tranh cũng không ngoại lệ.
Hắn là người lạnh lùng, nhưng lúc nhìn về phía Tam muội muội, trong mắt đều là sự sủng ái.
Mai Thiến bình tĩnh nhìn, có đôi khi là thật sự hâm mộ Mai Như.
Tam muội muội có tật xấu, muốn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng nàng lại không được.
Ngay cả ở trong mộng, nàng cũng hâm mộ Tam muội muội.
Bởi vì đến cuối cùng, người kia trong lòng chỉ có Tam muội muội, cho nên nàng ở thế gian lại không nơi dừng chân, lại không mặt mũi nào sống tạm, không bằng xong hết mọi chuyện.
Âm thầm than một tiếng, lại nghĩ đến Mạnh An, Mai Thiến hơi chút thất thần.
Ngày này Kiều thị rảnh rỗi, dẫn Mai Như trở về phòng nói chuyện.
Hai mẹ con ở cùng một chỗ, Kiều thị hỏi chuyện đó như thế nào.
Mai Như vừa nghe, mặt đỏ bừng,: “Nương!” Mai Như quẫn bách.
Kiều thị trừng mắt nhìn nàng, mau ngôn mau ngữ nói: “Ngươi là con ta còn để ý chuyện này để làm gì! Điện hạ hắn đối với con tốt không? Thích con không?”
Lời này nói ra mặt Mai Như càng đỏ hơn.
Nghĩ đến Phó Tranh đối với nàng không phải ôm cũng là hôn, gần nhất còn chiều tật xấu của nàng, Mai Như mơ hồ “ừm” một tiếng, cũng không nói nhiều cái khác.
Kiều thị niệm câu “A di đà phật”, rốt cuộc cũng an tâm, lúc này nhỏ giọng nói: “Thừa dịp vương phủ hiện tại không có những chuyện xấu, điện hạ lại đối với con tốt, Tuần Tuần con sinh mấy đứa đi.”
Mai Như sửng sốt một chút, rũ mắt không nói chuyện.
Kiều thị nói: “Nhìn cách điện hạ đối với nguyệt tỷ nhi, đã biết điện hạ thích con nối dõi.” Nói đến đây, Kiều thị hù mặt nói: “Tuần Tuần, con nhưng đừng ở trước mặt điện hạ làm loạn, thu lại mấy tật xấu, mấy năm nay được sủng