Mai Như sững sờ ở chỗ đó.
Thân thể hắn ở phía sau cực nóng, giống như làn sóng cuốn nàng, trong lòng nàng khác thường, nàng có tư cách gì giận hắn, nàng còn phải dựa vào hắn.
Mai Như trầm mặc.
Phó Tranh chôn thật sâu ở cổ nàng, rất bất lực.
Hắn nói: “Được rồi A Như, ta có lỗi với nàng, ta không nên nói như vậy để kích nàng, đêm qua không nên làm thế với nàng.
Ta nghĩ đến là cảm thấy rất hối hận, lại không biết nên như thế nào cho phải, càng cảm thấy không mặt mũi nào gặp nàng.”
Nghe hắn nói nhắc đến chuyện đêm qua, nghĩ đến mình còn có chuyện nhờ hắn, Mai Như mặt có chút nóng lên cũng rất xấu hổ.
Phó Tranh nói: “A Như, nếu ta cưới nàng làm vợ, sẽ chiếu cố Quốc công phủ, về sau không cần cùng ta nói, lòng ta hiểu rõ.
Như chuyện ca ca nàng, nàng muốn nhờ ta cũng đừng cảm thấy khó chịu.
Đó là người mà nàng thân cận nhất, ta đương nhiên tận tâm tận lực.”
Hắn nói câu câu chữ chữ đều khiến Mai Như cảm thấy ngại ngùng, Mai Như bình tĩnh nhìn phía trước, mặt vẫn nóng lên
Nàng không đáp lại, Phó Tranh chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một mảnh đen tối, lại là sự an tĩnh xuyên tim.
Sự yên tĩnh này giống như chén thuốc đắng trực tiếp đổ vào cổ họng, tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn.
Phó Tranh trầm mặc mà buông ra tay, buông người trong lòng ngực.
Mai Như vẫn luôn đưa lưng về phía hắn.
Trước mặt là nữ nhân mềm mại tóc đen, giữa bọn họ có khoảng cách, là nơi hắn không thể bước qua.
Phó Tranh nhìn, hắn thật sự có chút luống cuống.
“A Như." Giọng Phó Tranh rất buồn, rất nhẹ: "Cho tới nay ta biết nàng không muốn gả cho ta, trong lòng oán ta hận ta, về sau chuyện gì ta cũng không miễn cưỡng nàng, nàng vui là được.”
“Nếu nàng không vui hay là khó chịu, hoặc là trong lòng cảm thấy ủy khuất, hãy nói trực tiếp với ta.”
“Nàng thích cái gì, không thích cái gì, muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, đều nhớ nói cho ta, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.”
Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng lặp lại một lần: “Thật sự sẽ không quên.” Như là hứa hẹn.
Lời này rất vụng về.
Kỳ thật Phó Tranh không phải một người vụng về, chỉ là đối mặt Mai Như, hắn không thể tỉnh táo.
Hắn lần đầu tiên mở rộng lòng nói như vậy.
Tựa như người mất đi đôi mắt, hắn sẽ hoảng, hắn sẽ loạn.
Còn giống một rối gỗ giậm chân tại chỗ, vươn thử tay với thế giới này.
Hôm nay Duyên Xương Đế triệu hắn tiến cung bàn bạc chuyện Liêu Đông, Phó Tranh là người khắc chế bình tĩnh, cả đầu nghĩ đến là dáng vẻ đêm qua của Mai Như.
Hai người bọn họ giận nhau đến bây giờ, Mai Như căn bản không để ý hắn.
Tính nàng quật cường, vì chuyện ca ca mà cúi đầu với hắn, còn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm…… Chỉ là nghĩ như vậy, Phó Tranh chua xót.
Duyên Xương Đế hỏi hắn muốn đi Liêu Đông không—— đây là cơ hội hắn kiến công lập nghiệp —— Phó Tranh luyến tiếc Mai Như, hắn không muốn đi, hắn vội vã trở về phủ.
Nhưng trở về, Phó Tranh lại không dám đối mặt với Mai Như, hắn khi giận dỗi đã chạm vào nàng, khiến cho nàng khó chịu…… đứng suy nghĩ lúc lâu, Phó Tranh mới đến Lập Tuyết Đường.
Nhìn cửa sổ thư phòng, nghĩ đến bức thư Mai Như xếp gọn, Phó Tranh đột nhiên bình thường trở lại.
Nàng ở bên cạnh hắn như vậy đủ rồi, hắn còn có thể đòi hỏi cái gì?
Đáy mắt Phó Tranh hơi đỏ, hắn nhẹ giọng nói với mảng tối đen: “A Như, ta sợ nàng cảm thấy khó chịu.”
Giọng nói quá mềm mại, không giống hắn…… vành mắt Mai Như đột nhiên đỏ, thân mình nhẹ nhàng run rẩy.
Sự run rẩy làm người đau lòng, sự an tĩnh lại làm người tuyệt vọng, Phó Tranh giơ tay vỗ vỗ bả vai nàng, Mai Như tránh ra.
Trong tay trống không, nhìn Mai Như, Phó Tranh hơi ngơ ra, hắn nói: “Biết nàng không muốn ta ở chỗ này, ngày mai ta sẽ về viện mình, nàng không cần lo lắng.” Hơi dừng lại, Phó Tranh nói: “Đêm nay còn dài, người trong viện nàng còn có người của Hoàng Hậu, chỉ có thể lại ủy khuất nàng, ta sẽ xuống giường nghỉ ngơi.”
Trầm mặc mở mắt, Phó Tranh vừa lúc nhìn thấy bóng cây chuối tây đong đưa bên cửa sổ.
Thư ở bên gối, Phó Tranh nghiêng đầu nhìn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve, hốc mắt lại có chút nóng.
Hắn nghĩ, trong lòng Mai Như sẽ có chỗ cho hắn, về sau tương lai còn dài, trong lòng nàng sẽ dàng cho hắn sẽ càng ngày càng nhiều, hai người có thể tốt lên.
An tĩnh sau một lúc lâu, Mai Như mới nín thở lặng lẽ mở mắt ra.
Trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm, phía sau là tiếng an ổn tiếng hít thở của hắn.
Lẳng lặng nghe xong trong chốc lát, Mai Như thật cẩn thận giật tay.
Lúc trước nàng bị Phó Tranh ôm ở trong ngực, ôm thời gian rất lâu, thân mình đã sớm cứng đờ tê dại.
Nàng duỗi tay, sau đó lặng lẽ, không phát ra tiếng động xoay người.
Cách mành, Mai Như nhìn thân ảnh nằm ở trên giường.
Nhìn chằm chằm đã lâu, thấy Phó Tranh không có động tác khác, nàng mới chậm rãi an tâm.
……
Phó Tranh ngày thứ hai vẫn bị triệu tiến cung, Mai Như ở trong phủ một mình buồn chán, Mạnh Uẩn Lan đương nhiên tới! Mai Như vừa nghe rất vui vẻ, vội mời nàng tiến vào.
Sau khi thành thân, nàng cùng Mạnh Uẩn Lan còn chưa gặp qua, vừa thấy hai người nắm tay nhau nói rôm rả.
“Tuần Tuần, ta nghe Thiến tỷ tỷ nói ngươi về nhà thăm bố mẹ, ta một lòng một dạ muốn gặp ngươi.
Ngươi hiện giờ là Vương phi, sẽ không trách tội ta đường đột đi?” Mạnh Uẩn Lan nghiêng đầu cố ý hỏi.
Mai Như cũng cố ý nói: “Uẩn Lan ngươi hiện giờ vang dang kinh thành, ta mời còn mời không được, sao thể trách tội?”
Năm nay Mạnh Uẩn Lan làm văn, được đến Duyên Xương Đế thưởng thức, lại không có Chu Tố Khanh, hiện giờ ở kinh thành nàng là đệ nhất tiểu thư.
“Nhưng đừng nói nữa, ta còn hiếm lạ gì.” Mạnh Uẩn Lan ghét bỏ mà nhăn mũi.
Nàng da mặt trắng nõn, một đôi mắt to to, rất đáng yêu.
Mai Như chọc đầu nàng, Mạnh Uẩn Lan lặng lẽ cùng nàng kề tai nói nhỏ: “Tuần Tuần, nhà ta lão thái thái còn có Thiến tỷ tỷ hai ngày này muốn cho ta xem mặt.”
Nàng nhỏ hơn Mai Như một tuổi, năm nay cập kê, theo lý thuyết đến hôn sự, nhưng tiểu Kiều thị vô tâm, căn bản không nhớ tới, còn để Mạnh lão thái thái cùng Mai Thiến làm lụng vất vả.
Mai Như vừa nghe phụt cười, hỏi thăm nói: “Nhà ai?”
Mạnh Uẩn Lan mặt càng thêm nhíu: “Ta lười để ý.”
“Ngươi nếu nói cho ta nghe, ta cũng có thể nhờ điện hạ hỏi thăm.” Mai Như vội la lên.
Mạnh Uẩn Lan hừ hừ nói: “Tuần Tuần sao ngươi giống với Thiến tỷ tỷ thế? Quả nhiên gả cho người khác còn vậy.”
“Chẳng qua lo lắng cho ngươi?” Mai Như lại muốn chọc trán nàng, Mạnh Uẩn Lan nghiêng đầu, thấy bên giường đặt một quyển sách, nàng tò mò cầm ở trong tay lật, nghe Mai Như hỏi: “Ngươi đã đến rồi, sao Nhị tỷ tỷ không tới?”
Mạnh Uẩn Lan nhún vai nói: “Còn không phải hầu hạ ở nương ta?”
Nghĩ đến tính tiểu Kiều thị, Mai Như âm thầm líu lưỡi, nhất thời lại có chút may mắn, may mắn Phó Tranh không có mẫu phi, nếu không ngày nào nàng cũng bị tra tấn.
Mai Như lại hỏi: “Nhị tỷ tỷ ở các trong phủ có tốt không?”
Mạnh Uẩn Lan chớp chớp mắt, thò qua nói nhỏ: “Tuần Tuần ngươi cũng biết, nương ta khó đối phó, cha ta, ta ca đều chống đỡ không được, tính Thiến tỷ tỷ quả thật khá tốt, tức giận luôn là cười khanh khách, cũng không thấy tức giận.”
Suy nghĩ tình cảnh Nhị tỷ tỷ, Mai Như lại than một tiếng.
Bỗng nhiên, Mạnh Uẩn Lan “A” một tiếng, trong sách kẹp một phong thơ, kinh ngạc nói: “Đây là ai viết cho ngươi? Sao ngươi lại tuỳ tiện để ở đây?”
Mai Như nghĩ không ra, cứng đờ một lúc, nàng mở bức thư ——
Mai Như cười, nàng nói: “Không biết là ai viết.
Ta thấy chữ rất đẹp, cho nên giữ lại.”
“Đúng không?” Mạnh Uẩn Lan lại hỏi, “Ta có thể nhìn không?”
“Có cái gì không thể?” Mai Như thản nhiên nói.
Vài câu nói vang ra bên ngoài, Phó Tranh ngơ ngác dừng lại bước chân, hắn an tĩnh lại.
Bên trong hẳn là Mạnh Uẩn Lan kinh hô một tiếng, nói: “Tuần Tuần, chữ này quá đẹp, không phải điện hạ viết sao?”
Tâm Phó Tranh trầm xuống, lôi kéo tim hắn, bắt đầu loáng thoáng đau đớn.
Nếu là đồ nàng quý trọng sẽ không cho người khác xem.
Phó Tranh bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Nghe Mai Như trả lời: “Không phải điện hạ viết, tay điện hạ bị thương……”
Câu nói kế tiếp dừng lại, nàng không nói.
Nhưng Phó Tranh biết nàng muốn nói gì.
Cánh tay phải miễn cưỡng khôi phục một chút, hiện giờ có thể nhấc bút, cũng không bằng từ trước.
Thiệp hôn sự là Phó Tranh tự mình viết, Mai Như nhìn qua, chỉ có thể xem như bình thường đi, cho nên nàng cũng đủ chắc chắn.
Giọng nói màng vẫn trong sáng như vậy, chỉ là ngẫu nhiên lộ ra một chút tiếc nuối.
Nhưng chút tiếc nuối này, không phải cho hắn.
Ngơ ngẩn nhìn cánh tay của mình, Phó Tranh trầm mặc xoay người bước nhanh rời đi.
Hắn vẫn luôn cho rằng Mai Như giữ lá thư kia là bởi vì hắn đưa cho nàng, là bởi vì hắn nhưng không ngờ tới, nàng giữ, chỉ là vì chữ đẹp.
Nàng thậm chí có thể thản nhiên đưa cho tỷ muội của mình xem.
Phó Tranh sầu thảm cười.
Hắn cho rằng trong lòng Mai Như có hắn, nhưng hiện tại, nhưng một chút cũng không có, hoàn toàn thành trò cười.
Hắn lại vô số lần đối với thư ki tự mình đa tình, cũng thật là khó chịu.
Tâm Phó Tranh bị nắm lấy, như là có thứ gì trát liên tục vào tim, như là chùy, đau quá, đau đến nỗi hắn chỉ muốn càng đi càng nhanh, thoát ra nơi này.
Dũng khí để hắn nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn một câu cũng không có.
……
Hôm nay tỷ muội đã lâu mới gặp, Mạnh Uẩn Lan lưu luyến rời đi, Mai Như lúc này mới nghe bọn nha hoàn nói Phó Tranh lúc trước đã tới, lại đột nhiên đi rồi.
Mai Như trong lòng hồ nghi, Phó Tranh đột nhiên tới.
Mai Như ngẩn ra, vội hành lễ.
“Ngồi đi.” Phó Tranh nhàn nhạt nói.
Mai Như ngước mắt nhìn người này, thấy hắn nghiêm túc, dính chút lạnh lẽo bên ngoài.
Phó Tranh ngồi ở đối diện nàng, nhấp môi hiện ra một ý cười, giải thích với Mai Như: “Ta buổi chiều