Đồng Khả Nhạc nhìn Tần Hải Đường rồi đưa tay lên miệng làm động tác “suỵt”, cô phối hợp gật gật đầu, chỉ thấy cô ấy bật đèn pin của điện thoại di động đang cầm trên tay, sau đó xõa tóc về phía trước, rón ra rón rén đi đến bên cạnh Tạ Bách Thế.
Tạ Bách Thế sợ đến mức rùng mình, không dám ngẩng đầu lên.
Đồng Khả Nhạc nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai khiến cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên vì sợ hãi, vô tình lại va trúng cằm của cô ấy.
Cú va chạm này khiến cô ấy đau tựa như hồn lìa khỏi xác: "Chết tiệt, đau quá!"Tần Hải Đường nhìn hai con người ngây thơ này, cảm thấy rất buồn cười.
Ừm? Đau? Cô ấy là người ư? Tạ Bách Thế mở mắt ra nhìn, quả nhiên là người, còn là một cô gái đẹp nữa.
Tuy không phải là một đại mỹ nhân như chị hai, nhưng cô ấy cũng được xếp vào hàng quốc sắc thiên hương.
Cậu ta sáng rỡ mắt, lập tức đi qua bắt chuyện: "Xin chào người đẹp, tôi tên là Bách Thế.
"Đồng Khả Nhạc tưởng cậu ta đang nói đùa, liền trả lời: "Xin chào, tôi là Trung Thông.
"Tại sao lại có người mang cái tên này? Còn là một cô gái xinh đẹp nữa chứ.
Tạ Bách Thế cảm thấy thật khó hiểu.
Sau đó Tần Hải Đường học dáng vẻ của hai người họ, cũng tự giới thiệu: “Soái ca, mỹ nữ, tôi tên Vân Đạt.
”“Tôi còn có rất nhiều bạn bè tên là Viên Thông, Thân Thông, Thuận Phong, có