Thịnh Thế Kiều Y

Sự Nghi Ngờ Của Hoàng Đế


trước sau

Đêm cuối mùa Hạ, trong cơn gió mang theo chút se lạnh.

Ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trong phòng lập lòe, bàn gỗ lê đỏ, rèm hoa, giường ấm áp.

Triệu Cảnh Diễm vén rèm, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường.

Rõ ràng khoảng cách thật gần, vậy mà dung nhan của cô càng trở nên mơ hồ, Triệu Cảnh Diễm nhấc tay định vuốt lên làn da trắng nõn kia, nhưng cuối cùng bàn tay lại dừng giữa không trung.

"Vương gia, Hoàng thượng đang chờ, mau gọi tiểu thư dậy đi!" Ngân Châm đứng sau lưng khẽ nhắc nhở.

Một ánh mắt lạnh lẽo lia đến, Ngân Châm giật mình, lui về phía sau mấy bước, cúi thấp đầu xuống.

Vừa nãy cô thấy rõ ràng là vương gia muốn sờ mặt tiểu thư thì phải.

Cố Thanh Hoàn chợt bừng tỉnh, vừa nhìn thấy người thanh niên đứng đầu giường thì có hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn xung quanh.

"Mệt không?" Giọng nói có vẻ khá bình thản, nhưng mang theo sự ấm áp.

Cố Thanh Hoàn tỉnh táo lại: "Sao ngươi lại ở đây?"

Triệu Cảnh Diễm nhoẻn miệng cười, trong nụ cười có mấy phần niềm nở: "Phụ hoàng mời cô qua."

Cố Thanh Hoàn hơi giật mình, vội vàng ngồi dậy, có lẽ là quá nhanh nên hơi lảo đảo.

"Đừng vội!"

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cô rũ mắt nhìn, bàn tay tên kia đã đặt lên eo cô. Trong phút chốc, trái tim Cố Thanh Hoàn thoáng loạn nhịp.

"Ngân Châm, rót cho tiểu thư nhà ngươi cốc nước."

Ngân Châm u oán liếc nhìn cái tay trên eo tiểu thư, đưa cốc nước đến, "Tiểu thư, uống nước nhuận hầu."

"Đưa cho ta!"

Triệu Cảnh Diễm nhận lấy, tiếp đó đưa đến bên tay Cố Thanh Hoàn, "Uống đi, không nóng."

Cố Thanh Hoàn lại giật mình, ngước mắt nhìn lên, đầu ngón tay người kia trắng nõn như ngọc. Hắn đoạt ly nước là để thử xem nhiệt độ nước thế nào.

"Mau uống đi."

Hơi thở nóng rực của người thanh niên phả xuống từ đỉnh đầu, Cố Thanh Hoàn ngại ngùng tránh khỏi bàn tay đặt trên eo, nhận cốc nước, cúi đầu uống mấy hớp rồi bảo: "Đi thôi, đừng để cho Hoàng thượng chờ lâu."

"Thanh Hoàn!" Triệu Cảnh Diễm mở miệng gọi.

"Chuyện gì?"

Triệu Cảnh Diễm chăm chú nhìn cô, cuối cùng hắn khẽ nói: "Không có việc gì, đi thôi!"

Chẳng hiểu ra làm sao!

Cố Thanh Hoàn liếc xéo hắn, xoay người rời khỏi.

"Đợi đã!" Hắn lại mở miệng. Cố Thanh Hoàn giậm chân, quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Khóe môi Triệu Cảnh Diễm không nhịn được cong lên, hắn giơ tay xoa tóc cô.

Cố Thanh Hoàn nghiêng đầu lùi về sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng, gai người.

Triệu Cảnh Diễm hơi nhướng mày, cúi đầu cười: "Trâm ngọc bị lệch."

Cố Thanh Hoàn vội vàng sửa sang lại, cắn môi nói: "Đa tạ."

Triệu Cảnh Diễm hơi sửng sốt, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài: "Trước đi rửa mặt chải đầu đã, sau đó đi diện kiến long nhan, bản vương đi trước."

Cố Thanh Hoàn rũ mắt.

Một lần nữa vào tẩm điện, mùi hương kì lạ kia đã biến mất, Cố Thanh Hoàn cúi đầu rũ mắt, quỳ xuống cách đó mấy trượng.

"Dân nữ Cố Thanh Hoàn bái kiến Hoàng thượng."

Trong điện không ai trả lời, cũng không cho đứng dậy, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cố Thanh Hoàn quỳ trên mặt đất, cảm nhận được có mấy ánh mắt nhìn về phía mình, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng người co ro lại thành một cục nhỏ phía dưới, trong lòng dâng trào cảm xúc, hắn không rõ lắm cảm xúc này gọi là gì.

Ánh nến nhảy nhót khiến hắn bừng tỉnh lại, vẻ dịu dàng trong đôi mắt biến thành sự lạnh nhạt.

Hồi lâu sau, một giọng nói trầm thấp, dày nặng vang lên.

"Tất cả... lui ra đi."

Ngay sau đó, từng người đều rời đi, bước chân có nặng nề có nhẹ nhàng, không biết trong những bước chân này có Triệu Cảnh Diễm không, Cố Thanh Hoàn không dám ngẩng đầu lên, vậy nên không thể nào biết chắc được.

Triệu Cảnh Diễm mới đi vài bước, trong lòng cuối cùng vẫn là thấy không nỡ, bỗng nhiên quay đầu lại gào to: "Phụ hoàng, cô ấy là người của lão tổ tông, phụ hoàng đừng dọa cô ấy đấy!"

Giọng nói rất lớn, khiến những người khác giật nảy. Lý công công nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, thấy Hoàng đế cũng không có vẻ gì là không vui mới thở phào: "Thọ vương gia, xin đi mau."

"Giục cái gì mà giục, còn giục nữa bản vương đấm cho một cái bây giờ."

Lý công công giận đến nỗi, thiếu chút nữa là phun máu. Ông ta vội vàng rụt cổ lại làm con rùa, sống chết không chịu mở miệng.

Cố Thanh Hoàn nghe được tiếng nói của Triệu Cảnh Diễm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi an tâm, có tên này ở ngoài, chắc hẳn bản thân sẽ không sao.

"Lão Bát, ở lại!"

Lúc Triệu Cảnh Diễm bước được một chân ra cửa điện thì nghe được lời này, khóe miệng hắn cong lên, nhướng mày tựa như khiêu khích với hai vị vương gia đi đằng trước. Hắn vui vẻ chạy trở lại, ánh mắt lướt qua Cố Thanh Hoàn, trong nháy mắt đã lại cười rất bất cần đời.

"Phụ hoàng, lão Bát đến rồi."

Bảo Khánh đế cau mày, ý bảo hắn im lặng.

Triệu Cảnh Diễm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Ngẩng đầu lên!" Giọng điệu đế vương tuy yếu ớt, nhưng mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Cố Thanh Hoàn nghe lời ngẩng đầu.

"Gần một chút."

Cố Thanh Hoàn bò hai bước rồi bất động. "Gần hơn nữa!"

Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, bò thẳng tới trước long sàng, cách Hoàng đế chỉ một bước ngắn.

Cô ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt thâm thúy không gợn sóng, mang theo uy nghiêm mà chỉ bậc thiên tử mới có, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ muốn cúi đầu quỳ bái.

Cố Thanh Hoàn vờ sợ hãi, thân thể hơi run lên, cúi đầu thật thấp, vừa vặn che đi ý hận trong mắt.

Người đàn ông này chính là kẻ đầu sỏ khiến hai phủ Tiền, Thịnh diệt vong. Nếu có thể, ngay thời khắc này, cô thật sự muốn lấy thuốc độc trong ngực áo ra ném về phía người này.

"Ngươi... là người của Tiền gia?"

Cố Thanh Hoàn cố nén sự thù hận: "Bẩm Hoàng thượng, dân nữ họ Cố, phụ thân Cố Tùng Đào, nhận chức ở Thái Bộc Tự, thân mẫu Tiền thị đã qua đời, đích mẫu là Quận chúa Hoa Dương."

"Làm sao học được y thuật?"

Cố Thanh Hoàn liếc Triệu Cảnh Diễm, nhưng rồi chỉ thấy ánh mắt kẻ kia đờ đẫn, dáng vẻ trông như hồn vía đã lên mây, khiến cô vô cùng giận dữ. Cố Thanh Hoàn cắn răng, quyết định đập nồi dìm thuyền.

"Bẩm Hoàng thượng, ngoại tổ phụ của dân nữ vốn là người đứng đầu của Thái Y Viện, y thuật được truyền lại cho mẫu thân. Dân nữ từ khi sinh ra đã ngu xuẩn, cũng không biết nói. Mẫu thân vô cùng đau lòng, lúc rảnh rỗi lại đọc sách y thuật cho dân nữ nghe, cứ vậy mưa dầm thấm đất suốt tám năm."

Ánh mắt trong trẻo của Cố Thanh Hoàn nhìn thẳng Hoàng đế, ánh mắt mang theo sự đau xót.

"Năm dân nữ tám tuổi, mẫu thân qua đời, dân nữ thì bị vứt bỏ ở hậu viện Cố phủ, cả ngày khóc lóc đòi mẫu thân. Người hầu trung thành của dân nữ là Nguyệt nương không biết làm gì, bèn bắt chước mẫu thân đọc sách y thuật cho dân nữ nghe. Dần dà, những y lý, dược lý này ở trong đầu dân nữ tựa như một phần của quá khứ, không gạt đi được."

"Ồ?" Bảo Khánh đế kéo dài giọng.

Ông ta đang nghi ngờ?

Đôi lông mi Cố Thanh Hoàn run
lên, trong lòng thoáng hoảng loạn. Đế vương đa nghi, nếu bản thân để lộ một sơ hở nào thôi, đó chính là đại họa.

Sự hoảng loạn chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Cô tự nhủ, Cố Thanh Hoàn, đến cả chết ngươi còn chẳng sợ, vậy sao phải sợ ông ta. Chỉ cần nghĩ như vậy, cõi lòng cô đã bình tĩnh trở lại trong nháy mắt.

Cô lại nói tiếp: "Mùa Đông năm ngoái, dân nữ bị ngã từ trên cao xuống, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. May mắn được danh y Giang Nam là Kim thần y cứu giúp, Kim thần y dùng kim châm cứu dẫn máu đông trong đầu dân nữ ra, giúp cho đầu óc dân nữ trở nên thông suốt. Kim thần y biết dân nữ là người của Tiền gia, vì thế để lại cho dân nữ một cuốn sách cổ về châm cứu và các loại độc dược làm vật kỉ niệm. Y thuật của dân nữ từ đấy mà có."

"Kim thần y..." Bảo Khánh đế lẩm bẩm, dường như cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

Triệu Cảnh Diễm cũng giật mình hoàn hồn. Ban nãy, lúc Cố Lục cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra, khiến hắn nhìn đến ngẩn ngơ.

"Bẩm phụ hoàng, chính là danh y mà nhi thần đã tới khám lúc ở Giang Nam." Triệu Cảnh Diễm trịnh trọng nói.

Bảo Khánh đế không nói gì, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của Cố Thanh Hoàn, giống như ông ta muốn tìm được thứ gì đó từ trên mặt cô.

Lớp áo bên trong của Cố Thanh Hoàn đã ướt sũng mồ hôi, khí thế mạnh mẽ của kẻ bề trên đè ép khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Hồi lâu sau, Hoàng đế mới lại mở miệng vàng: "Bệnh của trẫm... còn cần uống thuốc gì?"

Miệng Bảo Khánh đế đắng ngắt. Nhu cầu của ông ta với chuyện nam nữ đã vô cùng mờ nhạt. Lúc này, ông ta chỉ cầu trường sinh bất lão, nào ngờ thất bại trong gang tấc.

"Ngươi... lui đi!"

"Đa tạ Hoàng thượng, dân nữ xin cáo lui."

Cuối cùng cũng nói dối qua ải, tảng đá trong lòng Cố Thanh Hoàn rơi xuống, cô lập tức dập đầu ba cái, vẻ mặt trông cũng nhẹ nhõm hơn. Sau khi làm lễ vạn phúc với Triệu Cảnh Diễm rồi, cô mới khom người lui ra ngoài.

Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm tối sầm lại, trong đầu không biết suy nghĩ gì, bỗng lẩm bẩm: "Trình độ y thuật này còn cao hơn cái đám thùng cơm ở Thái Y Viện không biết bao nhiêu lần, giữ lại trong cung làm nữ y cũng thừa sức. Chưa biết chừng ngày nào đó bản vương bị người khác hạ xuân dược còn có thể chữa trị kịp."

Lời này vừa dứt, khuôn mặt Bảo Khánh đế cũng hiện lên một biểu cảm kì quặc, đôi mắt khẽ đảo quanh.

Triệu Cảnh Diễm lại giống như không nhận ra, tiếp tục lẩm bẩm: "Đám rùa rụt cổ khốn kiếp của Thái Y Viện, nhận bổng lộc triều đình, vậy mà chẳng kẻ nào biết nhìn lại xem mình là chó do ai nuôi. Bản vương mời bọn họ tới khám bệnh mà còn phải xem sắc mặt thối tha của bọn họ, lý thứ gì!"

Thân hình Cố Thanh Hoàn lảo đảo, giống như bị sét đánh trúng.

Lời này của Triệu Cảnh Diễm là có ý gì, hắn muốn làm gì? Cô không hề dừng lại, chỉ muốn sớm rời khỏi cái chỗ này.

"Chờ đã..."

Da đầu Cố Thanh Hoàn tê rần, cô gắng gượng kéo ra một nụ cười khổ, quay đầu lại hỏi: "Hoàng thượng còn có gì sai khiến?"

Mặt trời dần lên.

Cố phủ yên tĩnh suốt đêm từ từ sôi nổi trở lại.

Nguyệt nương, Xuân Nê canh chừng ở hậu viện cả đêm, nơi bờ tường vẫn không có động tĩnh gì, hai người lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

Tuy nói tiểu thư dưỡng bệnh, không cần đi thỉnh an, thế nhưng ngày nào thái thái cũng phái Nhị tiểu thư đến đây thăm hỏi, chuyện này không thể giấu được.

Mắt Nguyệt nương đỏ hoe, bà nhanh chóng quyết định: "Nếu Nhị tiểu thư tới, ngươi nói tối qua tiểu thư uống chung trà đặc nên cả đêm mất ngủ, đến hửng sáng mới vào giấc ngủ được."

Xuân Nê vừa nghe xong, lập tức biết đây là ý hay.

"Ta tìm cơ hội xuất phủ, sang bên cạnh hỏi thăm xem sao."

"Người cứ đi nhanh đi, nơi này có ta, cứ yên tâm."

Nguyệt nương vội vã rời đi, chỉ sau nửa canh giờ liền trở về, Xuân Nê vây quanh bà hỏi: "Thế nào rồi?"

Nguyệt nương đau khổ lắc đầu: "Không có tin tức gì, bên kia cũng sốt ruột muốn chết."

Thải Vân biến sắc mặt: "Nguyệt nương, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Nói bậy bạ gì đó, y thuật tiểu thư giỏi như vậy, đừng nói là chỉ hôn mê, cho dù là người đã nằm trong quan tài, tiểu thư cũng có thể cứu được."

Xuân Nê bình thường hoạt bát, giờ cũng ngồi phịch xuống ghế.

Hoàng cung không thể so với những nơi khác, người tiểu thư phải chữa trị lại chính là đương kim thiên tử, lỡ như... Bồ Tát phù hộ, tiểu thư nhất định sẽ bình an vô sự, gặp dữ hóa lành.

Đúng lúc này, tiếng nói của Đinh Hương vang lên ngoài viện: "Trương di nương đến ạ?" Nguyệt nương và Xuân Nê nhìn nhau: "Sao Trương di nương lại đến đây, Nhị tiểu thư đâu?"

"Buổi sáng lúc ta đi qua Thọ An Đường, phủ Trung Dũng Bá phái người đến, sợ là Nhị tiểu thư đã bị giữ lại bên đó rồi, còn sao Trương di nương lại tới, ta cũng không biết."

Nguyệt nương hít sâu một hơi, thầm nghĩ, dù là Trương di nương hay Lý di nương gì cũng phải chặn ở ngoài hết. Sau đó lạnh lùng nói: "Tất cả bình tĩnh lại hết cho ta."

"Vâng!" Mọi người cùng đáp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện