Thịnh Thế Kiều Y

Ngươi Mới Là Kẻ Bỏ Trốn Theo Đàn Ông


trước sau

Trương thị vác theo cái bụng chừng bốn tháng, bước vào viện liền thấy Nguyệt nương mỉm cười nghênh đón.

"Xin di nương dừng chân, tiểu thư còn chưa thức dậy."

Trương thị nhìn trời, cười nói: "Sao lại vậy, chẳng lẽ bị bệnh sao?"

"Tối qua tiểu thư mất ngủ, rạng sáng nay mới ngủ được, lát sau di nương lại đến vậy."

"Nếu vậy ta trở về trước, chăm sóc cho tiểu thư nhà ngươi cẩn thận."

Nguyệt nương biết Trương thị dễ đuổi đi, trong lòng bình tĩnh lại, bà cười nói: "Để Nguyệt nương tiễn di nương."

Đúng lúc này, hai tiểu thư thứ xuất nhị phòng cùng nha hoàn bà tử đi đến.

Nguyệt nương giật thót, chết rồi, sao hai kẻ này lại đến, bà vội vàng nháy mắt ra hiệu với Xuân Nê.

"Thỉnh an Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư." Xuân Nê tiến lên hành lễ, bình tĩnh chặn đường hai người lại.

Cố Thanh Vân liếc sang, thấy Trương thị cũng ở đây, ánh mắt nhìn lướt qua bụng Trương thị rồi hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"

Xuân Nê cười nói: "Tiểu thư nhà nô tỳ còn chưa thức dậy."

"Mặt trời lên ba sào rồi mà còn ngủ?"

"Bẩm Tam tiểu thư, tối qua tiểu thư nhà nô tỳ mất ngủ."

Cố Thanh Vân cười nhạt, "Tuy nói là thái thái khai ân, không bắt Lục muội đi thỉnh an, nhưng cũng không thể lười biếng như vậy. Tứ muội, muội phải dạy dỗ Lục muội cho tốt mới được."

Cố Thanh Liên khẽ cười nói: "Tỷ là tam tỷ, có dạy dỗ thì cũng nên là tỷ dạy dỗ, nào đến lượt muội đây."

Gió chiều nào theo chiều ấy! Cố Thanh Vân thầm mắng một câu, vòng qua Xuân Nê rồi thản nhiên bước vào trong.

Xuân Nê sao có thể để cô ta vào, nhoáng một cái lại ngăn trước mặt: "Tam tiểu thư, tiểu thư nhà tôi khi ngủ ghét nhất là bị người khác làm phiền, để lúc khác người hẵng quay lại."

Cố Thanh Vân bị tiểu nha hoàn ngăn cản, vẻ mặt lập tức thay đổi, "Ta chỉ đi vào nhìn xem, ngươi lo cái gì mà lo."

"Tam tiểu thư, tiểu thư mà trách tội, nô tỳ cũng khó giải thích."

"Yên tâm đi, có ta ở đây, muội ấy không dám trách tội ngươi."

Xuân Nê thầm nghĩ, có cô ở đây mới là chuyện xấu, đã ngăn cản rồi vẫn nhất quyết muốn vào, đây là phép tắc mà một tiểu thư khuê nên có sao?

"Tam tiểu thư, ngày khác hẵng trở lại, đại phu đã nói, thân thể tiểu thư còn chưa lành hẳn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Vốn dĩ Cố Thanh Vân cũng không có ý gì, nhưng giờ lại bị Xuân Nê năm lần bảy lượt ngăn cản thì không khỏi tức giận.

Cố Thanh Liên cũng không nhịn được nữa, hai người bọn họ có lòng tốt đến thăm Lục muội, nào ngờ ngay cả cửa cũng không cho vào.

"Ối chà, đúng là một con hầu trung thành. Tam tỷ, chúng ta vẫn nên về đi thôi, đỡ khiến cho người ta ngứa mắt." Tuy cô ta bực bội, nhưng cũng không muốn giữa ban ngày ban mặt đi lời qua tiếng lại với một con người hầu, cho nên chỉ chua ngoa đâm chọt vài câu rồi lập tức bỏ đi.

Cố Thanh Vân thì đâu có dễ bỏ qua vậy. Người ta không cho vào, cô ta càng phải vào cho bằng được. Ngay cả một đứa người hầu cũng dám lên mặt với bản thân, chuyện này truyền ra thì một tiểu thư như cô ta về sau còn nói gì tới uy danh nữa.

Cô ta cắn môi, đẩy Xuân Nê sang một bên rồi xông thẳng vào trong.

Xuân Nê lảo đảo ngã xuống đất. Cô cố nhịn đau, bò dậy, chạy tới ngăn trước mặt Cố Thanh Vân, căm giận nói: "Tam tiểu thư, sao cô lại đẩy người."

"Chó khôn không chặn đường." Cố Thanh Vân vẫn xông tiếp vào trong.

Xuân Nê sốt ruột, cũng mặc kệ tôn ti trật tự, lập tức kéo cánh tay Cố Thanh Vân lại.

Cố Thanh Vân giận dữ, vung tay tát Xuân Nê: "Thứ tiện nhân muốn chết, ngay cả tôn ti trật tự cũng không có, dám ra tay với chủ nhân, ta thấy ngươi đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi?"

Xuân Nê che mặt, định cãi lại, Nguyệt nương đã tranh nói trước: "Tam tiểu thư, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!"

Cố Thanh Vân chẳng thèm nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: "Dù sao cũng là chó của Cố gia, không lẽ còn muốn làm phản hay sao. Ta phải tìm Lục muội nói cho rõ mới được."

Dứt lời, cô ta đanh mặt, vô cùng khí thế xông vào phòng.

Xuân Nê và Nguyệt nương đều giật thót, đang muốn ngăn lại thì bị nha hoàn bà tử bên cạnh Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư vây lại.

Cố Thanh Vân vọt vào trong phòng thì chỉ thấy bộ áo ngủ bằng gấm đặt trên giường được xếp thật gọn gàng, nào có bóng dáng Cố Thanh Hoàn. Cô ta ngẩn ra, trong đầu trống rỗng.

Một lát sau, một tiếng quát chói tai vang vọng khắp trời.

"Nói, chủ tử nhà ngươi đi đâu?"

Trong Thọ An Đường, Triệu Hoa Dương đập mạnh tay xuống bàn, trong mắt toàn là lửa giận. Đúng là gặp quỷ rồi, một tiểu thư chốn khuê phòng, đang yên đang lành lại bỗng nhiên biến mất, không lẽ mọc cánh sao?

Đám người Nguyệt nương, Xuân Nê quỳ rạp xuống đất, mỗi người đều cắn răng không nói.

Triệu Hoa Dương tức giận đến hai mắt tóe lửa, "Người đâu, vả miệng cho ta!"

Chưa dứt lời, mười mấy bà tử khỏe mạnh đã đi đến, mỗi kẻ giữ chặt một người, tay năm tay mười, những tiếng "chát, chát, chát" giòn giã vang lên, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt đám người Nguyệt nương đã sưng vù lên.

Tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử đã bao giờ phải chịu đựng chuyện này, vùng vằng định đứng lên thì bị một ánh mắt của Nguyệt nương ngăn cản.

"Nói hay không nói?"

Triệu Hoa Dương thấy mấy người này vẫn không chịu mở miệng, đứng phắt dậy, nghiến răng nói: "Nếu không nói, dùng gậy đánh."

"Mẫu thân khoan đã!"

Ngô Nhạn Linh buông chung trà xuống, từ tốn nói ra những lời đầy ẩn ý: "Chuyện này thật đúng là kì quái. Lúc chạng vạng hôm qua, con gái còn thấy Lục muội tản bộ trong vườn, sao chỉ một đêm đã biến mất? Chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ cái gì?" Cố Thanh Vân thiếu kiên nhẫn.

Ngô Nhạn Linh cười khẩy, nói: "Chẳng phải trong mấy cuốn tiểu thuyết đều nói, tài tử giai nhân đều thích hẹn hò ở sau hoa viên, thừa dịp trời tối, người người đã ngủ say thì leo tường bỏ trốn khỏi phủ đi theo đàn ông. Ta nghĩ, dù sao Lục muội cũng là con gái Cố gia, nhất định sẽ không làm ra chuyện để thiên hạ gièm pha như vậy." Mấy chữ bỏ trốn theo đàn ông vừa tuôn ra, sắc mặt đám người Nguyệt nương liền biến đổi mấy phen. Xuân Nê giận ứa gan, vừa tức vừa lo, máu trong đầu nóng lên, suýt định nói hết cả ra.

Nguyệt nương thấy sắc mặt Xuân Nê không đúng, vội vàng lườm một cái rất nghiêm khắc. Xuân Nê uất ức tới trào nước mắt, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt.

Ta nhổ vào! Ngươi mới bỏ trốn theo trai ấy, cả nhà các ngươi đều bỏ trốn theo trai. Nếu không phải lão tổ tông tự mình đến mời, tiểu thư nhà
ta sao có thể... Đến lúc đó nói ra, chỉ sợ các ngươi đều bị hù chết.

Ngô Nhạn Linh lại nói: "Mẫu thân nên phái người đi tìm xem sao, nếu không được thì báo quan đi. À, người cũng nên báo cho phía Tưởng phủ một tiếng, chứ sống không thấy người, chết không thấy xác thì khó mà ăn nói với bên đó."

Triệu Hoa Dương lập tức hiểu ra. Nếu như làm lớn chuyện này lên rồi, hôn sự của kẻ điên và Tưởng phủ sẽ không thể nào tiếp tục được.

"Khoan đã!"

Rèm được vén lên, Cố Thanh Chỉ trầm mặt đi ra, "Thái thái nói, việc còn chưa điều tra rõ ràng nên không tiện làm ầm ĩ lên. Trước tiên phái người đi tìm ở xung quanh, có lẽ là muội ấy ra vườn chơi cũng không chừng."

Ngô Nhạn Linh cười khẩy, "Nhị tỷ cũng thật là biết nói đùa, đã tìm trong vườn ba lần rồi. Nếu không báo quan, chỉ sợ Lục muội cũng chạy ra khỏi Kinh thành mất rồi. Nhị tỷ à, nếu Lục muội xảy ra chuyện gì, sao mẫu thân ăn nói được với thân mẫu đã chết của muội ấy!"

"Muội..." Cố Thanh Chỉ nghẹn họng, không phản bác được nửa lời.

Đúng lúc này, Chu thị và Quản thị vội vàng đi vào phòng, vẻ mặt hai người đều hết sức khó coi.

Chu thị đứng cách một tấm rèm, báo cáo lại: "Bẩm thái thái, trong ngoài đều đã tìm cả rồi, xác thực không thấy bóng dáng người đâu. Con đã phái người đi thông báo cho lão gia và Nhị đệ rồi."

Giọng nói uể oải của Ngụy thị truyền ra: "Đã tra hỏi bà tử canh cửa chưa?"

Chu thị lau trán, thở hổn hển nói: "Đã hỏi qua, bọn họ đều nói không thấy người."

Triệu Hoa Dương cười lạnh nói: "Thái thái, theo con thấy, vẫn là nhanh chóng báo quan đi thôi."

"Đúng vậy, đúng vậy, mau báo quan, nói không chừng còn có thể tìm ra người." Chu thị liên mồm phụ họa.

Chu thị quản lý nội trạch Cố phủ, Lục nha đầu xảy ra chuyện, chính mình không tránh khỏi liên quan. Lỡ như Triệu Hoa Dương nhân cơ hội làm ầm lên, mình dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

"Không được phép báo quan!"

Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên, Cố lão gia mặt tái mét bước đến, Cố Tùng Đào nhăn nhó đi theo sau lưng.

"Cố phủ chúng ta lấy thi lễ truyền gia, không thể để danh dự mất sạch bởi tay của nó được. Người đâu, đánh cho ta, một tiểu thư khuê các, không ra cửa chính, không bước cửa sau thì chạy đi nơi đâu cho được."

Cố Nghiễn Khải chỉ vào đám người đang quỳ trên đất, "Đánh thật mạnh vào, đánh cho đến chết, ta cũng không tin trên đời này có người không sợ chết!"

Lão gia lên tiếng, người nào dám không nghe. Chỉ trong phút chốc, đám người Nguyệt nương bị các bà tử kéo ra ngoài.

Đám người Nguyệt nương nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, mặt đều xám như tro tàn, nếu là tiểu thư có thể bình yên hồi phủ, trận đánh này cũng đáng giá.

Tiểu thư ơi, cô nhất định không thể xảy ra chuyện gì được, phải nhanh chóng trở về! Từng tiếng kêu gào truyền vào, trong lòng mọi người trong phòng đều đăm chiêu.

"Tổ phụ!"

Ngô Nhạn Linh nói: "Chuyện này thật kì lạ, chi bằng phái người vào phòng Lục muội tìm xem có sót lại vết tích, manh mối gì không."

Lời vừa dứt, Cố Thanh Chỉ lập tức giận dữ.

Ngô Nhạn Linh này quả nhiên chẳng phải kẻ lương thiện gì, sự việc còn chưa rõ ràng đã nói Lục muội bỏ trốn theo người khác, còn muốn cáo trạng với Tưởng gia, giờ lại muốn lục soát phòng Lục muội, thoạt nghe có vẻ như lo cho Lục muội, ai mà biết được bên dưới cất giấu tâm tư xấu xa gì.

"Linh muội muội, nào có chuyện người trong nhà lại nghi ngờ nhau..."

"Nhị tỷ, muội biết tỷ và Lục muội thân thiết, nhưng giờ không thấy Lục muội đâu, trong phủ có ai không lo lắng đâu? Lỡ như có thể tìm ra gì đó, vậy chúng ta cũng không cần phải ở đây lo lắng suông." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cố Nghiễn Khải nghe xong, thấy có lý, bèn vung tay lên nói: "Người đâu, lục soát toàn bộ trong ngoài phòng Lục tiểu thư cho ta, mỗi một ngóc ngách cũng không được để sót."

Cố Thanh Chỉ nhìn các bà tử tranh nhau đi ra, thầm căm giận chính mình vô dụng, ngay cả một Ngô Nhạn Linh cũng không đối phó được. Thế nhưng nghĩ lại, lời của cô ta cũng có vài phần đạo lý, lỡ như tìm được chút vết tích nào đó, nói không chừng có thể tìm ra Lục muội.

Lục muội à Lục muội, rốt cuộc muội đang ở đâu!

"Lão gia, lão gia… Chuyện lớn không hay rồi, chuyện lớn không hay rồi!"

Tổng quản của Cố phủ túm vạt áo trước chạy vào trong phòng, vẻ mặt hãi hùng.

Cố Nghiên Khải đang trong cơn tức giận, vừa nghe thêm lời này, máu nóng xông thẳng lên não, trong lòng chỉ hận không thể ném thẳng chung trà vào mặt người tới. Sáng sớm ngày ra, chỗ này không hay, chỗ kia cũng không hay, chẳng lẽ là gặp quỷ?

Lão ta cố gắng kìm nén cơn giận, quát một tiếng: "Hốt ha hốt hoảng, còn ra cái thể thống gì. Có chuyện gì xảy ra?"

Tổng quản lau mồ hôi trán, bẩm báo: "Lão gia, ngoài cổng có rất nhiều quan binh tới, bao vây cả phủ chúng ta rồi."

"Hả…"

Sắc mặt Cố Nghiên Khải trắng bệch, người lảo đảo như sắp đổ tới nơi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện