Thịnh Thế Kiều Y

Thế Tử Gia Có Bệnh


trước sau

Cố Thanh Hoàn vô thức giương mắt nhìn lên, ở cửa có mười mấy người hầu đang vây quanh mấy người khác tiến vào.

Người dẫn đầu chính là Ân Lập Phong đã lâu không gặp, đi theo sau hắn ta là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, chính là Cừu thị. Hôm nay bà ta mặc y phục bằng gấm màu tím vàng, toát lên vẻ cao quý không gì sánh bằng.

Bên cạnh Cừu thị là một cô gái trẻ đội mũ có rèm che, nếu cô không đoán sai, chắc chắn đó là Ân Đại Mi.

Cố Thanh Hoàn không nhìn nữa, tiếp tục ăn cơm.

Ân Lập Phong hất áo choàng, phe phẩy cây quạt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào quán rượu. Khóe mắt như bị thứ gì đó hút lấy, hắn ta liếc nhìn sang, vẻ mừng rỡ hiện trên gương mặt.

"Dẫn phu nhân và tiểu thư lên lầu trước đi, ta gặp người quen, qua chào hỏi vài câu đã."

Cừu thị liếc nhìn con trai: "Mau lên đấy, đừng nói chuyện quá lâu với người ngoài."

Ân Lập Phong tùy ý gật đầu, liếc nhìn Tiểu Trung, hai người đợi mọi người đều vào phòng mới đi tới trước bàn của Cố Thanh Hoàn.

Bóng người cao lớn đổ tới, Cố Thanh Hoàn vẫn không ngẩng đầu, từ tốn gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Giống như kiếp trước, chỉ cần cô xuất hiện trong vòng mười trượng, tên này đánh hơi thấy nhất định sẽ đến, đúng là âm hồn không tan.

So với sự bình tĩnh của Cố Thanh Hoàn, Ân Lập Phong lại cuộn trào cảm xúc.

Có một số cô gái, bề ngoài giống như quả cam, xinh đẹp tươi tắn, thực ra bên trong lại chua ngoa vô cùng. Có một số cô gái lại giống quả vải thiều, bên ngoài trông xù xì xấu xí, nhưng bên trong lại thơm ngọt.

Mà cô gái trước mắt này… Ân Lập Phong dồn hết tâm tư để suy nghĩ… cũng chỉ nghĩ ra được củ hành tây.

Ngửi thì có thơm, bề ngoài cũng đẹp, chỉ là không nhìn thấu bên trong được, cần phải bóc ra từng lớp, mà không cẩn thận còn có thể bị cay mắt.

"Đồ háo sắc!" Ngân Châm thấy hắn ta nhìn tiểu thư chằm chằm thì vô cùng căm hận.

"Đã lâu không gặp, Cố nữ y."

Trong câu chào mang theo chút châm chọc. Lúc đó ở phủ Trấn Quốc công, khi cô gái này ra tay cứu người, hắn ta đã dấy lên lòng nghi ngờ, nhưng bị cô nói đôi ba câu dỗ dành nên đã bỏ qua.

Phí công hắn ta luôn lo lắng mẹ cô mất, cha lại là kẻ cặn bã, cô ở Cố phủ sẽ bị ức hiếp, cho nên một lòng một dạ muốn cứu cô ra khỏi biển lửa, bảo vệ cô chu toàn, thậm chí đến lời của cha mẹ và Quý phi cũng coi như gió thoảng bên tai.

Hóa ra… đều là giả.

Chỉ e là cô gái này đã có y thuật giỏi giang từ lâu, chỉ chờ ngày thoát khỏi Cố phủ. Mà bản thân hắn ta chỉ là kẻ đầu đất, bị lừa mà chẳng hay biết gì cả.

Cố Thanh Hoàn đặt đũa xuống, khách sáo đáp lời: "Đã lâu không gặp, Ân Thế tử."

Ân Lập Phong vén áo choàng lên, thoải mái ngồi xuống rồi chỉ vào chung trà trước mặt. Tiểu Trung nhanh tay tinh mắt, rót cho chủ tử một ly trà nóng.

Ân Lập Phong uống nửa ly bèn duỗi tay ra, xắn ống tay áo lên: "Hôm nay bản Thế tử thấy hơi mệt, làm phiền Cố nữ y bắt mạch giúp. Tiểu Trung…"

Tiểu Trung lấy một tờ ngân phiếu ra từ trong ngực, khoảng năm trăm lượng, đặt lên bàn.

Mặt Ngân Châm và Trần Bình đột nhiên biến sắc.

"Có tiền thì ghê gớm lắm à, tiểu thư nhà ta…"

"Ngân Châm."

Cố Thanh Hoàn lên tiếng ngăn lại, cầm lấy ngân phiếu đặt vào tay cô ấy: "Cất đi."

"Tiểu thư?"

Cố Thanh Hoàn đặt ba ngón tay thon dài lên cổ tay trắng nõn của chàng trai, hai mắt nhắm lại.

Khi ngón tay hơi lạnh chạm vào da mình, Ân Lập Phong cảm thấy đầu óc như muốn nứt ra.

Hắn ta nhớ mùa Hè sáu năm trước, nhân lúc Tiền Tử Kỳ ngủ say, bản thân đã lén chạm vào tay cô, cảm giác cũng lạnh lẽo như vậy.

Hắn ta đang bần thần thì ngón tay lành lạnh kia đã dời đi.

"Thân thể Thế tử gia rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả, chỉ là hơi nóng trong người mà thôi."

Cố Thanh Hoàn đứng lên nói: "Ngân Châm, tính tiền."

"Khoan đã."

Ân Lập Phong dùng sức kéo lại, Cố Thanh Hoàn không kịp đề phòng nên bị giật ngã ngồi trên ghế.

Trần Bình lập tức xám mặt, giơ nắm đấm lên định động thủ.

"Lui xuống." Cố Thanh Hoàn không muốn làm lớn chuyện trước mặt nhiều người, vội quát.

Trần Bình trừng mắt, không cam lòng thu tay lại.

"Thế tử gia có chuyện gì cứ nói."

Ân Lập Phong thấy cô bình tĩnh lại chỉ trong chớp mắt, sự tức giận trong lòng càng tăng lên: "Ta hỏi cô, có phải khi còn ở Cố gia cô đã giả điên giả ngốc không? Vì sao cô lại lừa ta? Rốt cuộc cô học y thuật từ ai?"

Cố Thanh Hoàn thấy bất lực, khẽ thở dài: "Xin lỗi Thế tử gia, vừa rồi ta đã chẩn bệnh sai."

Ý gì? Ân Lập Phong không ngờ cô lại đột nhiên nói ra câu này.

"Từ mạch tượng có thể thấy trong người Thế tử gia có bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng."

Biểu cảm của cô gái y như có chuyện, Tiểu Trung vội hỏi: "Bệnh gì?"

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn gã, gằn từng chữ: "Bệnh thích lo chuyện bao đồng."

"Cô…"

"Cáo từ!"

Còn tưởng mình là cọng hành chắc? Cố Thanh Hoàn đứng bật dậy, nghênh ngang rời đi.

Ân Lập Phong đang định đuổi theo, thế nhưng lại bị Trần Bình chặn lại. Hắn ta sốt sắng đến mức xanh mặt, muốn bùng nổ nhưng lại không thể không quan tâm đến hai người trong phòng riêng trên lầu hai.

Chờ đến lúc đám người rời đi, Ân Lập Phong tức tối nói: "Đi, phái người theo dõi, xem bọn họ đi đâu?"

"Thế tử gia?" Tiểu Trung do dự.

Ân Lập Phong đá một cước: "Đi."

Tiểu Trung thất tha thất thểu đuổi theo.

Ân Lập Phong ngồi phịch mông xuống ghế, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập.

Cố Thanh Hoàn, cho dù cô có khoác lên mình mười lớp da, ta cũng phải lột từng lớp ra, ta muốn xem thử cô còn bao nhiêu bí mật giấu ta.

"Tiểu thư, sao lúc nào Ân Thế tử này cũng bám riết lấy tiểu thư giống như con rắn vậy, quăng cũng không quăng được."

"Mặc kệ hắn ta, đến Tô phủ." Cố Thanh Hoàn không muốn nhiều lời.

"Vâng, tiểu thư."

Trần Bình đáp một tiếng rồi giật dây cương, xe chạy thẳng một mạch.

Ra khỏi chợ phía Tây, đường phố trở nên yên tĩnh, một mùi thơm lùa vào xe ngựa, Cố Thanh Hoàn khịt mũi, đột nhiên lên tiếng.

"Dừng xe."

Trần Bình vội vàng ghìm dây cương: "Tiểu thư, có chuyện gì?"

Cố Thanh Hoàn vén rèm xe lên nhìn một chút, chỉ vào một sạp nhỏ ở ven đường nói: "Vào đó mua mấy cái bánh nướng."

"Tiểu thư, đồ bán ngoài chợ mất vệ sinh lắm, nếu người muốn ăn, để nô ty bảo thím Lưu …"

"Đi đi, đây là sạp bánh nướng ngon nhất Kinh thành. Thưởng thêm hai lượng bạc." Cố Thanh Hoàn nhỏ giọng
dặn dò.

Ngân Châm nhảy xuống xe, chạy qua đó.

Bánh nướng được mua về vẫn bốc hơi nóng, trong xe ngựa lập tức tràn ngập một mùi hương nức mũi.

"Thơm quá, tiểu thư, người mau nhân lúc còn nóng mà nếm thử xem."

Cố Thanh Hoàn nhận lấy, chỉ đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó cười nói: "Em ăn đi, ta không ăn."

"Tiểu thư không ăn còn bảo nô tỳ mua?"

"Ta chỉ muốn ngửi mùi thơm của nó."

"Hả, thật là phí bạc." Ngân Châm thuận miệng làu bàu.

Đôi mắt sáng như sao của Cố Thanh Hoàn khép hờ, thất thần nhìn lên nóc của xe ngựa.

"Tiểu thư sao vậy, người không vui sao?" Ngân Châm cảm nhận được tâm trạng của tiểu thư đột nhiên trùng xuống.

Cố Thanh Hoàn khẽ mỉm cười rồi nhắm hẳn mắt lại.

Nha đầu này quá tinh tế, đúng là cô không vui, bởi vì sắp phải gặp Diệp thị, một người phụ nữ khiến cô không hận nổi.

"Thế tử gia, Thế tử gia, xe ngựa của Lục tiểu thư mua năm cái bánh nướng ở sạp Trần Ký, sau đó đi thẳng về phía Nam."

Vẻ mặt của Ân Lập Phong thay đổi đột ngột, bánh nướng Trần Ký là thứ duy nhất Tiền Tử Kỳ thích ăn trên phố.

Tim hắn ta giật thót, hắn ta chạy thẳng đi.

"Thế tử gia, người đi đâu vậy, chờ ta với."

Mặt tiền của sạp bánh nướng nhỏ đến đáng thương, chỉ chứa được hai người xoay qua xoay lại, chủ sạp chính là phu thê họ Trần, khoảng năm mươi tuổi.

Trần lão mới vừa bỏ từng chiếc bánh vào lò, ngẩng đầu liền thấy một công tử áo gấm đứng trước mặt.

Ông ấy bình tĩnh nhìn một lúc, đột nhiên vẻ mặt trở nên vui vẻ, nói liên thanh: "Phu nhân, mau xem, mau xem ai đến kìa?"

Trần phu nhân đặt bột mì trong tay xuống, bước ra khỏi chỗ tối, kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.

"Thế… Thế tử gia… Sao người lại tới đây, mau, ông à, mau mang bánh nướng vừa ra lò cho Thế tử gia nếm thử."

Ân Lập Phong lên tiếng: "Vừa rồi có người đã đến mua bánh nướng?"

"Vừa rồi có một cô nương mua năm cái, cô nương đó trông khá xinh đẹp, nhìn trang phục có vẻ là nha hoàn của nhà giàu, còn thưởng cho chúng ta hai lượng bạc."

Ân Lập Phong run rẩy, đứng ngây ra tại chỗ. Lần đầu tiên hắn ta gặp Tiền Tử Kỳ chính là ở tiệm bánh nướng này.

Mùa Đông, bánh nướng bán rất chạy, chỉ còn lại cái cuối cùng, chẳng ai muốn đợi, hai nhóm người hầu nháo nhào cả lên, kinh động đến chủ tử.

Cô gái đó từ trên xe bước xuống, dáng người thanh thoát, yểu điệu, trên gương mặt xinh đẹp như vẽ là đôi mắt đen láy. Lúc đó, cô gái ấy chớp mắt, tức giận nhìn y.

Khoảnh khắc đó, ngọn lửa bực tức, oán giận trong hắn ta hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch. Đây là con gái nhà ai mà dáng dấp lại xinh đẹp như vậy?

Không đợi hắn ta kịp hỏi, một bóng dáng cao ráo đi tới, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt cưng chiều, dịu dàng nói với cô: "Nhường cho người ta đi, ta đợi với muội."

Cô gái vừa nũng nịu vừa hờn giận liếc người đó một cái: "Nhưng ta không muốn chờ."

Chàng trai khẽ vuốt tóc cô: "Ngốc ạ, cứ coi như chờ cùng ta."

"Huynh mới ngốc ấy."

"Có chàng ngốc nào đẹp trai như ta sao?"

"Đẹp ở đâu chứ, xấu chết đi được, chẳng xứng với ta tẹo nào."

"Phải, phải, phải, là ta trèo cao, được chưa."

Cô gái đắc ý, liếc mắt nhìn bốn phía rồi mới bĩu môi nói: "Được rồi, nể mặt huynh, ta nhịn."

Lúc này chàng trai mới ngước mắt lên nhìn hắn ta, kinh ngạc kêu lên: "Thế tử gia, sao lại là ngươi?"

Giờ khắc ấy, lòng bàn tay của Ân Lập Phong lạnh buốt.

Ai không biết Tam gia của Tô gia đã định thân từ lâu, vị hôn thê là đích tiểu thư của Tiền phủ, hai người, hai mà như một.

Hóa ra cô đã định thân, trong lòng Ân Lập Phong chỉ còn lại đúng một ý nghĩ này, hoàn toàn không nghe rõ chàng trai kia đang nói gì.

"Thế tử gia, Thế tử gia?"

Ân Lập Phong hoàn hồn, lẩm bẩm: "Chuyện gì?"

Trần lão cười nói: "Lâu lắm rồi Thế tử gia không đến, lão tặng Thế tử gia lò bánh nóng hổi này."

Ân Lập Phong hít sâu một hơi: "Tiểu Trung, nhận lấy, trả tiền."

"Không lấy tiền, không lấy tiền, Thế tử gia nếm thử xem."

Khuôn mặt chất phác của Trần lão hơi đỏ.

Ân Lập Phong cười nhạt, liếc Tiểu Trung một cái rồi xoay người rời đi. Tiểu Trung vội lấy ra mười lượng bạc nhét vào tay Trần lão.

Trần lão áng chừng thỏi bạc này rồi giao cho phu nhân: "Tính lại, đã sáu năm rồi Thế tử gia không tới, trước kia cứ ba ngày hai bận là cậu ấy lại tới một chuyến."

"Sáu năm là đúng rồi." Trần phu nhân nhận lấy bạc, thận trọng cất vào trong ngực.

"Mới đó mà tiểu thư Tiền gia đã đi sáu năm rồi." Trần lão đột nhiên thở dài.

"Ài, ông vẫn nhớ à."

"Sao có thể không nhớ được, ta còn từng uống thuốc do Tiền thái y kê cơ mà."

Trần phu nhân ho khan hai tiếng: "Ài, người tốt không sống lâu. Đang yên đang lành, sao người của Tiền gia lại bị chết cháy chứ, mấy năm nay vẫn chưa có một lời giải thích nào."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện