Thịnh Thế Kiều Y

Nỗi Uất Ức Của Bản Vương


trước sau

Trần lão sợ đến mức, mặt mày biến sắc: "Suỵt, không được nói, không được nói. Làm việc, làm việc đi."

Giọng nói truyền theo gió thu đến bên tai Ân Lập Phong, sắc mặt hắn ta biến đổi liên hồi.

Tiểu Trung thấy sắc mặt Thế tử gia cứ hằm hằm mãi, cho nên không dám nói câu nào.

Gã đi theo Thế tử gia mười mấy năm nay, trong lòng chủ tử nghĩ gì gã biết rõ mồn một, cũng lờ mờ hiểu được nguyên nhân là gì. Nhưng phận làm nô tài, hai chữ "bổn phận" là quan trọng nhất, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Đúng lúc này, một con ngựa đen phi nước đại qua trước mắt.

"Tỷ phu." Ân Lập Phong đột nhiên hô to một tiếng.

Con ngựa đen lập tức bị kìm lại dây cương, người trên ngựa quay đầu, điều khiển cho ngựa quay lại: "Sao đệ lại ở đây?"

Ân Lập Phong chỉ Đức Nguyệt Lâu: "Đi mua ít đồ cúng Trung thu với mẫu thân và Bát tỷ, tỷ phu đi đâu vậy?"

Tô Tử Ngữ không muốn nhiều lời, đáp: "Về phủ một chuyến."

"Tỷ phu, Bát tỷ đang ở trong phòng riêng của Đức Nguyệt Lâu, huynh có muốn gặp một lúc không."

Tô Tử Ngữ cười nhạt: "Lần này hơi vội, lúc về ta sẽ gặp Đại Mi sau. Ta đi trước."

"Ấy… tỷ phu." Ân Lập Phong đột nhiên lên tiếng.

"Sao thế?"

"Ta vừa nhìn thấy Cố Thanh Hoàn."

Vẻ mặt Tô Tử Ngữ ngây ra, hắn ta nói: "Cô ấy làm sao?"

"Không có gì, ta chỉ nói vậy cho huynh biết thôi." Ánh mắt Ân Lập Phong hơi sáng lên.

Tô Tử Ngữ cười nói: "Đệ chào Đại Mi một tiếng giúp ta, ta đi trước đây."

Ân Lập Phong nhìn hắn ta rời đi, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: "Tiểu Trung, Cố Thanh Hoàn đi về phía nào?"

"Cũng đi về phía đó."

Ân Lập Phong ngây ra một lúc mới nói: "Đi, nghe ngóng xem Tô phủ có chuyện gấp gì?"

Triệu Cảnh Diễm nghênh ngang ra khỏi cung, vừa tới cửa cũng đã thấy Tưởng Hoằng Văn chờ sẵn. Hai người liếc nhìn nhau rồi chui vào xe ngựa sang trọng màu đen.

"Đình Lâm, chuyện thuế má, ta và Cố Lục đã tìm ra phương pháp rồi."

"Nhanh vậy sao?" Triệu Cảnh Diễm hơi kinh ngạc.

Tưởng Hoằng Văn gật đầu, chỉ dăm ba câu đã kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.

Sau khi nghe xong, Triệu Cảnh Diễm sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Cố Lục đâu?"

"Đi rồi."

Triệu Cảnh Diễm trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Sao không đưa người ta đến luôn."

"Người ta có việc, bận lắm." Mất cả hứng. Triệu Cảnh Diễm ngả người về phía sau, dồn suy nghĩ của mình vào chuyện thuế má.

"Đình Lâm, chủ ý của cô ấy hay đấy, đệ suy tính thử đi."

"Đương nhiên là hay rồi."

Triệu Cảnh Diễm nói khẽ: "Chỉ là, nếu vậy công lao sẽ thuộc về mình ta, không liên quan gì đến huynh trưởng cả, không hay cho lắm!"

Tưởng Hoằng Văn nhíu mày.

Đình Lâm không có hứng thú gì với vị trí kia, làm mọi thứ cũng chỉ vì người nọ, hắn ta chỉ mải vui mừng mà lại quên mất điều này.

Tưởng Hoằng Văn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu huynh trưởng ở đây, chỉ e cũng sẽ đồng ý với đề nghị của Thanh Hoàn. Dù sao chúng ta nuôi nhiều người như vậy, không có tiền thật sự không thể tiếp tục."

Triệu Cảnh Diễm chấn động.

Huynh trưởng bị phế, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, âm thầm chiêu binh mãi mã. Lúc đầu chỉ có trăm người, bây giờ đã có mấy nghìn người ngựa, do Tưởng Hoằng Văn âm thầm huấn luyện, nhằm đề phòng bất cứ tình huống nào.

Nhiều người như vậy, muốn nuôi dưỡng tất nhiên là rất tốn tiền, cho nên hắn và Tưởng Hoằng Văn, một người là vương gia, một người là công tử thế gia mới nghèo đến cháy túi.

"Vậy cứ làm theo lời cô ấy đi."

Hắn vừa dứt lời, xe dừng lại, có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: "Vương gia, Thụy vương mời vương gia đến Túy Tiên Cư."

"Hôm nay có những ai?"

"Bẩm vương gia, người của Hộ bộ đều có mặt, mời vương gia đến dự."

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn Tưởng Hoằng Văn, quyết đoán đáp: "Nói với vương gia nhà ngươi, lát nữa ta đến."

Tưởng Hoằng Văn hạ giọng xuống, hỏi: "Sao lại mời đi giữa trưa thế này?"

"Chắc hẳn là vì chuyện đưa số tiền thuế vào tiền trang."

"Ồ, buổi triều sáng nay đã bàn bạc rồi?"

"Bàn rồi. Quần thần phản đối, phụ hoàng nói ra một tràng kinh thiên động địa, huynh muốn nghe không?" Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm cong cong.

"Nếu đã là kinh thiên động địa thì không nhọc đệ tốn nước bọt nữa, ngày mai trong Kinh sẽ tự khắc lan truyền ra thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ một câu, vừa tiền trang, vừa Công bộ, lại cộng thêm đường sông, tên vương gia nhàn hạ nhà đệ phải kiềm chế chút."

"Đúng là chẳng kẻ nào chịu cho gia được sống nhàn nhã!"

Triệu Cảnh Diễm tức giận mắng một tiếng, trong mắt lóe lên ý cười xấu xa: "Cho nên vừa rồi trước mặt bá quan trong triều, gia đã đánh một trận với Tam ca. Đợi có thời gian, gia đây phải tìm Cố Lục đến xem trên người có nội thương gì không mới được."

"Tạm thời chưa nói chuyện này, về chuyện kết thân với phủ Trấn Quốc công, Hoàng thượng nói thế nào?"

Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Ta không nhắc tới, nhưng ngầm nói cho Lý công công nghe, e là chuyện này đã truyền đến tai phụ hoàng rồi."

Tưởng Hoằng Văn suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng nghĩ ra được gì.

Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn ta: "Chuyện này mượn miệng người khác nói sẽ dễ bề khiến phụ hoàng thấy nỗi uất ức của bản vương."

Tưởng Hoằng Văn nghiền ngẫm một hồi, rốt cuộc cũng thấy đầu óc sáng ra, thầm mắng "đúng là cáo già".

Cửa sau của Tô phủ, Cố Thanh Hoàn vừa xuống xe đã có người hầu cung kính tiếp đón.

"Nữ y đến rồi, mời vào." Vốn dĩ Cố Thanh Hoàn chỉ muốn cười khẽ coi như đáp lại sự nhiệt tình của bà hầu, nhưng rồi trong đầu lại chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô hỏi: "Sao phu nhân nhà bà lại ở nơi cô quạnh như vậy, bên cạnh còn chỉ có một mình Ỷ Tố cô nương hầu hạ?"

Bà hầu xoa đôi bàn tay, cười gượng đáp: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."

Ngân Châm lấy ra hai lượng bạc vụn, nhét vào tay bà hầu: "Vậy bà cứ nói ngắn gọn, nếu không biết đầu đuôi sự việc, bệnh của phu nhân nhà bà khó mà khỏi được."

Bà hầu nhận lấy bạc, vội vàng nói: "Nữ y có điều không biết đấy thôi, phu nhân nhà ta rất thân thiết với Tiền gia. Sáu năm trước, sau khi Tiền gia xảy ra chuyện, phu nhân bị kích thích nên đã dọn đến đây, ăn chay niệm phật, không gặp người khác."

"Ngay cả Tô lão gia cũng không gặp sao?"

"Trong một năm cũng chỉ có Tô Tam gia có thể gặp được mấy lần."

"Vì sao vậy? Với bệnh của phu nhân nhà bà, đáng lẽ nên sống vui vầy với người thân trong nhà, tạo dựng tình cảm thân mật mới mong giải được nỗi buồn khổ trong lòng bà ấy."

Bà hầu nghĩ, đại phu do Tam gia mời tới nhất định có quan hệ tốt với Tam gia, nói thêm vài câu cũng chẳng sao, bèn bước sát lại, khẽ nói: "Vị tiểu thư kia của Tiền gia, ờm, chính là vị hôn thê trước của Tam gia nhà ta, phu nhân nhà ta yêu quý cô ấy từ nhỏ, coi như con gái vậy. Sau này, vị tiểu thư
kia chết đi, phu nhân đau lòng, lại không thích vị bây giờ, trong lúc tức giận, phu nhân hận luôn cả lão gia và ba người con trai."

Lời này không hoàn toàn là thật.

Cố Thanh Hoàn nhìn bà ta một cái, khẽ thở dài: "Phu nhân nhà bà cũng là người thẳng tính."

Bà hầu cười khan, nói: "Phu nhân là người tốt, chỉ là với cái thời thế này, đâu có chỗ bao dung cho người tốt… Ôi dào, là nô tỳ lắm miệng rồi."

Cố Thanh Hoàn đưa mắt ra hiệu cho Ngân Châm, Ngân Châm lại móc năm lượng bạc đưa cho bà ta.

Ánh mắt bà hầu lập tức sáng ngời, bà ta lập tức che hờ miệng lại, bảo: "Lời này ta chỉ nói với nữ y, cũng là vì bệnh của phu nhân nhà ta. Trên thực tế, phu nhân nhà ta bị bệnh là vì bị Tam gia chọc giận."

Cố Thanh Hoàn biết vẫn cố hỏi: "Tam gia nhà bà làm sao?"

"Tam gia nhà ta lỡ tay bắn chết tiểu thư Tiền gia, phu nhân suýt nữa thì phát điên, cho nên mới ăn chay niệm Phật, nói là phải chuộc tội cho Tam gia."

Ỷ Tố mặc váy xanh đứng ở phía xa, thấy Lục tiểu thư tới, lập tức mỉm cười, xoay người đi bẩm báo. Cố Thanh Hoàn vào đến viện, trà nóng và điểm tâm cũng đã sẵn sàng.

"Lục tiểu thư dùng trà."

"Không cần."

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, gió nhẹ khẽ thổi, Diệp thị nằm trên giường, tuy sắc mặt vẫn vàng vọt nhưng rốt cuộc trong mắt cũng có sức sống hơn, Cố Thanh Hoàn hài lòng gật đầu.

"Người cảm thấy mắt thế nào rồi?"

Diệp thị nghĩ một lát rồi nói: "Đêm qua hơi sưng."

"Vậy thì đúng rồi, đêm nay sẽ sưng hơn chút nữa. Nếu khó chịu có thể dùng khăn lông ấm chườm lên."

Lúc cô nói, Ỷ Tố bưng thau đồng lên. Sau khi rửa tay xong, Cố Thanh Hoàn bắt đầu châm cứu.

Châm cứu mất chừng nửa canh giờ mới xong, Cố Thanh Hoàn chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi, người uể oải rã rời.

"Vất vả rồi." Giọng Diệp thị êm dịu.

Cố Thanh Hoàn cố gắng nói một cách thản nhiên: "Không sao. Phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe, cáo từ."

"Lục tiểu thư dừng bước." Diệp thị lên tiếng giữ lại cô. "Chuyện gì?"

"Sau này Lục tiểu thư bắt mạch, ta cho xe ngựa trong phủ tới đón."

"Không cần. Thời gian của ta không cố định, phải xem Thái Y Viện có bận hay không." Cố Thanh Hoàn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trả lời rất dứt khoát.

Ánh mắt Diệp thị thoáng ảm đạm.

Cố Thanh Hoàn coi như không thấy, nhấc chân đi hai bước, rốt cuộc vẫn không đành lòng.

"Phu nhân là người thông suốt, người chết thì đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp. Không chỉ phải sống tiếp mà còn phải sống tốt hơn, nếu không làm sao xứng với những người đang ở trên trời nhìn chúng ta."

Diệp thị chấn động.

Cố Thanh Hoàn vừa bước chân ra khỏi viện đã thấy Tô Tử Ngữ lười biếng đứng dựa vào thân cây, ánh nắng loang lổ hắt lên người hắn ta, ánh mắt hắn ta thì như nhìn xuyên thấu người cô vậy.

Trong lòng cô hơi kinh ngạc, lúc này hắn ta phải ở trong cung làm nhiệm vụ mới đúng, sao lại về nhà? Không tránh được nên cô chỉ đành bước tiếp.

Tô Tử Ngữ nhìn về phía cô, chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác khó tả, tựa như có gì đó đang khiến lòng hắn ta ngứa ngáy. Hơi thở của cô gái này khiến hắn ta vô thức cảm thấy quen thuộc, muốn tiến lại gần.

"Lục tiểu thư vất vả rồi, để ta hộ tống Lục tiểu thư về phủ."

Hắn ta nói là về phủ chứ không phải về Thái Y Viện, xem ra nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt người ta.

Cố Thanh Hoàn cố nén sự khó chịu trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Tô thị vệ rảnh lắm phải không?"

"Không rảnh." Tô Tử Ngữ thành thật trả lời.

Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nói: "Nếu không rảnh thì không cần chờ ở đây."

"Lục tiểu thư vất vả ngược xuôi, khổ cực vô cùng, ta không giúp được gì, hộ tống một đoạn cũng là chuyện nên làm."

"Phí bồi dưỡng đã được tính vào tiền khám bệnh rồi." Hàm ý là, không cần phải nói những chuyện thừa thãi này, ngươi bỏ tiền, ta chữa bệnh, chỉ đơn giản thế thôi.

Tô Tử Ngữ nghe ra ý tứ trong câu này, chỉ cười, chặn đầu nói: "Lục tiểu thư, mời."

Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn hắn ta, phất tay áo, xoay người rời đi.

Tô Tử Ngữ nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt toát ra ý cười. Tuy cô gái này còn nhỏ tuổi nhưng lại rất cứng đầu, chẳng trách ngay cả Trương thái y mà cô cũng dám đắc tội.

Cố Thanh Hoàn ra khỏi Tô phủ, không về nhà luôn mà vòng đến biệt viện của Sử gia.

Lục Chỉ Vũ thấy cô đến giờ này thì hơi kinh ngạc, dẫn cô đến nội viện.

Bệnh của Thanh Nhi đã khỏi được phân nửa rồi, Cố Thanh Hoàn vẫn cẩn thận bắt mạch, thấy mạch tượng không có gì đáng ngại mới yên tâm.

Sử Tùng Âm nghe nói Cố Thanh Hoàn tới bèn quấn quýt lấy cô nói chuyện một lúc. Cố Thanh Hoàn cảm thấy cả phủ lớn như vậy chỉ có một mình cô ấy thì quá buồn chán, lại mời cô ấy đến Thanh phủ ở.

Sử Tùng Âm suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói muốn ở nhà với tẩu tẩu và các cháu ăn Trung thu xong rồi đến Thanh phủ sau.

Cố Thanh Hoàn không lay chuyển được, đành tùy cô ấy.

Về đến nhà, cô vừa tháo trâm và thay xiêm y xong, còn chưa kịp uống một hớp trà, người gác cổng đã vào bẩm báo có một vị thái y họ Lưu muốn gặp tiểu thư.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện