Thịnh Thế Kiều Y

Tân Lang Tân Nương Xin Dừng Bước


trước sau

Trong Tô phủ, người người nhộn nhịp, tiếng cười không ngớt.

Hơn nửa thế gia quý tộc ở Kinh thành đều được mời đến, khách khứa tới cửa liên tiếp không dứt.

Trong căn viện ở góc Tây Bắc, Khởi Tố thầm thở dài nhìn áo quần trên ghế dựa.

Phu nhân lánh đời nhiều năm, mọi chuyện ma chay cưới hỏi đều không góp mặt, thế nhưng hôm nay là hôn lễ của Tam gia, tân lang tân nương phải dập đầu hành lễ. Trên cao đường chỉ có lão gia ngồi một mình, trong mắt quan khách là chuyện cực kỳ thất lễ.

Mặc dù lão gia không nói lời nào nhưng lại phái người mang áo quần mới đến cho phu nhân, dụng ý vô cùng rõ ràng, hy vọng phu nhân cho con trai mặt mũi.

Thế nhưng phu nhân đã niệm kinh cả buổi, không hề có ý định sửa sang rồi dời bước. Nghĩ đến tấm lòng hiếu thuận của Tam gia trước nay, Khởi Tố vô cùng khó xử, mới thở dài như vậy.

Bàn tay cầm phật châu của Diệp thị chững lại, bà ngước mắt thản nhiên nói: "Đi nói với lão gia, người ăn chay niệm Phật, lục căn đã tịnh. Nếu ông ta có oán trách, cứ việc đưa Thạch di nương lên ngồi cao đường."

Khởi Tố thầm giật mình.

Thạch di nương là ái thiếp của lão gia, mấy năm nay đi theo bên cạnh lão gia, phong quang rực rỡ, từ lâu đã ngóng trông phu nhân chết đi để được lão gia nâng thành chính thất.

Khởi Tố suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước giờ nô tỳ không khuyên giải phu nhân, chỉ là chuyện hôm nay, nô tỳ muốn nhiều lời vài câu. Xưa nay Tam gia luôn hiếu thảo với người, phu nhân nói gì là Tam gia nghe nấy. Bình thường phu nhân không để ý tới Tam gia cũng không sao, nhưng với chuyện lớn như bái đường thành thân thế này, dù sao phu nhân cũng nên ra mặt."

Diệp thị cười thản nhiên, "Nếu là người khác, ta sẽ giữ thể diện cho, thế nhưng ta không thích cô nương Ân Đại Mi này. Ngươi cũng đừng khuyên, khuyên nữa ta cũng không đi."

"Phu nhân cần gì vì một người ngoài mà tự làm khổ mình, vì Tam gia mới là chính đáng. Mấy năm nay phu nhân ăn chay niệm Phật, chẳng phải cũng là vì Tam gia sao?"

Diệp thị lắc đầu, "Vì nó cũng là vì ta. Khởi Tố, nếu hôm nay ta đi, mai sau xuống hoàng tuyền, ta còn mặt mũi nào gặp lại bọn họ? Đời này, ta chỉ thừa nhận Tử Kỳ là con dâu của ta."

Khởi Tố vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nghe được hai chữ "Tử Kỳ" thì chẳng thể nói gì nữa.

Ân Lập Phong mới nhảy từ trên ngựa xuống, vừa ngước mắt đã thấy xe ngựa Tưởng phủ đứng trước cửa Tô phủ.

Cô tỳ nữ lanh lợi nhảy xuống xe đặt bậc gác chân, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Màn gấm vén lên, một người đàn ông phong thái như ngọc ló người ra, khuôn mặt tuấn tú kia vừa đập vào mắt, trong lòng Ân Lập Phong đã dâng trào căm hận.

Người tới chính là Tưởng Hoằng Văn, oan gia của Ân Lập Phong.

Ân Lập Phong đang định vọt đến chất vấn sao hắn ta lại tới, bỗng thấy trong xe lộ ra một bàn tay trắng nõn nà.

Bàn tay mềm mại như không xương kia đặt lên tay tỳ nữ, ngón tay thon dài, không cần châu ngọc tăng thêm vẻ rực rỡ cũng đã khiến người ta không dời nổi ánh mắt.

Ân Lập Phong thầm rung động, đợi đến khi thấy rõ chủ nhân bàn tay, hắn ta liền không thở nổi. Ân Lập Phong không kịp suy nghĩ kĩ đã xông đến.

"Cố Thanh Hoàn, sao cô lại đến đây?"

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Hoàn cười giễu cợt, nụ cười kia mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách, "Hoằng Văn, chúng ta đi." Tưởng Hoằng Văn lườm Ân Lập Phong một cái, ngữ điệu khó nghe: "Chó ngoan không cản đường, hôm nay là ngày vui của Tô Tam gia, đừng ép gia ra tay đá ngươi vào cống rãnh nữa, đến lúc ấy ngươi cũng mất hết mặt mũi."

"Tưởng Hoằng Văn!" Ân Lập Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Gia đây!" Tưởng Hoằng Văn không hề sợ hãi trừng lại, hắn ta hừ lạnh một tiếng, kiêu căng bảo vệ Cố Thanh Hoàn bên cạnh nghênh ngang bỏ đi.

Ân Lập Phong bước nhanh đến, đưa tay ngăn lại, ánh mắt lộ vẻ hung dữ: "Nếu hôm nay các ngươi dám gây sự, vậy đừng trách bản Thế tử không khách sáo."

Cố Thanh Hoàn nhìn sang Ngân Châm bên cạnh, Ngân Châm hiểu ý, lấy thiệp hỉ ra ném vào người Ân Lập Phong.

"Thế tử gia, mở to hai mắt mà nhìn, đây là thiệp mời Tô Tam gia tự mình đưa cho tiểu thư nhà tôi. Bằng không... hừ, kiệu lớn mười tám người nâng có đến, tiểu thư nhà tôi cũng không lên."

Ân Lập Phong há mồm trừng mắt nhìn thiệp hỉ, lúc ngước mắt lên, người nọ đã đi vào Tô phủ. Hắn ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhấc vạt áo đi vào theo.

"Lễ bộ Thượng thư đến!"

"Binh bộ Tả Thị Lang đến!"

"Hộ bộ Tưởng Thị Lang, Cố nữ y đến!"

Bàn tay nắm hồng trù của Tô Tử Ngữ chững lại, ánh mắt nhìn ra cửa, thấy được bóng người uyển chuyển kia rồi, không khỏi nở nụ cười.

Mà Ân Đại Mi lại sững người, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ vẻ kinh hoảng.

Sao cô ta lại đến?

Đến làm gì?

Cố Thanh Hoàn đi theo đoàn người vào sảnh chính dự lễ, Tưởng Hoằng Văn đứng bảo vệ bên cạnh.

Tô Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, nhìn hai người bước đến, vội vàng đưa mắt ra hiệu hai đứa con trai đi đến nghênh đón.

Tưởng Hoằng Văn nghiêm mặt hàn huyên với người khác, vẻ mặt không giống như là tới uống rượu mừng mà giống đến đòi nợ hơn.

Cố Thanh Hoàn làm như không thấy, ánh mắt nhìn sang đôi tân lang tân nương, lộ ra một nụ cười. Nụ cười kia vừa bao hàm vẻ ung dung, tản mạn, lại thêm phần quỷ mị.

Không ai biết, lúc này lòng cô đang lạnh lẽo đến mức nào.

Khách khứa nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, trong lòng nghi ngờ, nhao nhao rỉ tai thì thầm với nhau.

"Đây là Cố nữ y, chính là ngoại tôn nữ của Tiền gia. Biểu tỷ của cô ta và Tô Tam gia từng đính hôn, không biết hôm nay cô ta đến làm gì?"

"Hẳn không phải là tới phá hoại buổi lễ chứ? Chuyện lúc trước..."

"Suỵt, tuyệt đối không được nói."

Ân Đại Mi đội khăn đỏ, nghe tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, không khỏi sởn tóc gáy. Cô ta hoàn toàn không ngờ Cố Thanh Hoàn lại to gan như vậy, dám chạy đến đây làm loạn.

Sắc mặt Tô Tử Ngữ không hề thay đổi, hắn ta nghiêng người nhìn về phía cô, ánh mắt bắt gặp nhau, khóe miệng Cố Thanh Hoàn lộ ra một nụ cười rực rỡ, ánh mắt lại đầy lạnh lẽo.

Giờ khắc này, trong sảnh chính ồn ào náo động chợt an tĩnh lại.

Áo trắng bao bọc dáng người uyển chuyển, mái tóc đen bóng vấn lên. Dung mạo vô song, da trắng như tuyết, đồng tử đen láy như hồ nước sâu khiến người ta chìm đắm vào, bên môi treo nụ cười, sáng rỡ mà quyến rũ, trong veo mà diễm lệ, rung động đến không nói nên lời.

Tưởng Hoằng Văn khẽ than một tiếng.

Cố Thanh Hoàn trang điểm như vậy khiến hắn ta còn phải thảng thốt,
huống hồ là đám phàm phu tục tử này, cả đám nhìn mà chỉ thiếu điều rơi cả tròng mắt.

Nếu Đình Lâm ở đây, sợ là lại ghen ầm lên mất.

Tô Tử Ngữ vẫn như thường mà khẽ gật đầu, dáng vẻ nho nhã lễ độ, mà đáy lòng lại dâng lên sóng to gió lớn, bước chân thậm chí có phần phiêu diêu. Tô Thanh vừa thấy tình thế này liền sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho quan hành lễ.

Quan hành lễ lập tức hô lớn:

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

"Kết thúc buổi lễ… đi vào động phòng."

"Tân lang tân nương xin dừng bước."

Một giọng nói trong trẻo, mềm mại, không cao không thấp vang lên, xung quanh nhất thời lặng im không tiếng động.

Cố Thanh Hoàn thướt tha tiến đến, đôi mắt đẹp nhìn qua, cô khom người một cái, "Chúc mừng Tam gia, Ân tiểu thư."

Tô Tử Ngữ siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi nói: "Đa tạ Lục tiểu thư chúc phúc."

"Ta còn chưa nói hết."

Cố Thanh Hoàn hơi híp mắt lại, đăm đăm nhìn hắn ta, dùng âm lượng chỉ ba người có thể nghe được mà nói: "Các ngươi đoán xem, phu thê các ngươi có thể ân ái đến đầu bạc răng long không?"

Ân Đại Mi đã nhịn hồi lâu, vừa nghe lời này lập tức nhấc khăn đỏ lên, nào ngờ lại giật mình chấn động bởi vẻ đẹp của cô gái trước mặt.

Cố Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười với cô ta, xoay người cười nói với Tưởng Hoằng Văn: "Chúng ta trở về thôi!"

Tưởng Hoằng Văn dịu dàng cười đáp lại, bàn tay vịn hờ vai cô, che chắn cô ở trước người, khoan thai đi ra, để lại một đám người nhìn nhau.

Rốt cuộc hai người này đến làm gì?

"Tử Ngữ!" Ân Đại Mi nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng gọi một tiếng, trong lòng vô cùng lo sợ.

Khoảnh khắc vừa nãy, cô ta đã thật sự sợ kẻ điên này làm ra hành động gì không hợp lẽ thường.

Tô Tử Ngữ hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, không cần để ý."

Dứt lời, hắn ta vươn tay, kéo khăn đỏ xuống che đi ánh mắt thăm dò kia.

Tưởng Hoằng Văn che miệng nói nhỏ với Cố Thanh Hoàn bên cạnh: "Thanh Hoàn, cô đã nói gì với bọn họ vậy?"

"Mấy lời chúc mừng thôi."

"Chỉ như vậy?" Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn lộ vẻ hoài nghi.

"Còn có thể thế nào? Chẳng lẽ ta quát to "Đôi cẩu nam nữ này, các ngươi đền mạng cho biểu tỷ ta" trước mặt quan khách?"

Tưởng Hoằng Văn hờn dỗi cười, "Nếu Đình Lâm ở đây ắt sẽ nói "Quát thì đã sao, xảy ra chuyện gì đã có bản vương chịu trách nhiệm cho cô ấy’."

Trí tưởng tượng đúng là phong phú.

Cố Thanh Hoàn trừng hắn ta, tâm trạng không biết sao bỗng thấy tuyệt hơn hẳn.

Chuyến này cô đi cũng chỉ là để thỏa tâm nguyện.

Kiếp trước, chuyện cô mong đợi nhất chính là đầu đội hà quán, nắm tay Tô Tử Ngữ, đi trong màu đỏ đầy trời, bước vào hỉ phòng của bọn họ.

Bây giờ tâm nguyện đã xong rồi, còn dư lại, cũng chỉ có hận.

Họ mới ra khỏi sảnh lớn đã có nha hoàn áo xanh đến đón, chính là Khởi Tố bên cạnh Diệp phu nhân.

Khởi Tố thấy Cố Thanh Hoàn, ánh mắt sáng lên, "Lục tiểu thư, phu nhân biết cô đến, muốn mời cô đến viện của phu nhân, uống chén rượu rồi lại đi."

Cố Thanh Hoàn chưa từng có thời khắc nào chán ghét nghe được ba chữ "Diệp phu nhân" đến vậy, nếu không phải vì chấp niệm của bà ấy, sao cô lại trở thành một quân cờ báo thù cơ chứ.

Cố Thanh Hoàn cười đáp: "Không cần. Xin chuyển lời tới phu nhân, hôm qua Thanh Hoàn mơ thấy biểu tỷ, ngực tỷ ấy chảy máu, vẻ mặt thống khổ, muốn ta mau cứu tỷ ấy. Có lẽ tỷ ấy trên trời linh thiêng, sinh lòng oán hận. Thế nên về sau, bệnh tình của Diệp phu nhân hẳn là phải mời cao nhân khác."

Khởi Tố nghe mà há hốc mồm, trong lòng lạnh lẽo, "Lục tiểu thư, phu nhân chỉ uống thuốc do Lục tiểu thư kê?" Cố Thanh Hoàn nhẫn tâm, cười khẩy nói: "Trị được bệnh, không trị được mệnh. Xin chuyển lời tới phu nhân, di mẫu, di phu của ta ở trên trời cao vô cùng ân ái, xin bà ấy sống lâu thêm mấy năm, nhất thiết đừng đi quấy rầy sự thanh tĩnh của bọn họ sớm như vậy."

Khởi Tố kinh hãi giật lùi mấy bước, không dám tin mà nhìn cô gái trang điểm diễm lệ trước mặt đây.

Chính vào lúc này, nơi cửa có người hô lớn.

"Hiền vương, Hiền vương phi đến!"

Tô phủ thành thân, Hiền vương ghé mừng, đây là việc tốt mà người bình thường mong còn không mong được. Tô Thanh dắt ba đứa con trai vội vã ra nghênh đón, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.

Khởi Tố nhân cơ hội này vội vã rời đi.

Dòng người như nước thủy triều tuôn ra từ phòng khách, hướng về cửa chính.

Cố Thanh Hoàn thản nhiên mỉm cười, nói với Tưởng Hoằng Văn bên cạnh: "Hai người của Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ đều trở về, lúc này Hiền vương lại xuất hiện, thâm ý sâu xa."

Tưởng Hoằng Văn nhăn trán nhíu mày, ánh mắt sắc bén: "Muội trở về trước đi, ta đi gặp bọn họ."

Cố Thanh Hoàn kéo hắn ta lại, "Đừng đi, vẫn chưa tới lúc. Hôm nay Trung thu, huynh mau chóng về phủ cùng lão tổ tông uống rượu đoàn viên."

Tưởng Hoằng Văn lập tức hiểu ra thâm ý trong ấy.

Đêm Trung thu, trong cung luôn có tiệc rượu, phu thê Hiền vương e rằng chỉ ở lại được một lúc rồi phải đi. Hiền vương đi chuyến này không có chút ý nghĩa nào.

"Vậy ta về trước, lát sau lại đến tìm cô và Sử gia uống rượu."

Cố Thanh Hoàn cười khẽ: "Được!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện