Thịnh Thế Kiều Y

Đêm Động Phòng Hoa Chúc


trước sau

Hiền vương được mọi người vây quanh tiến vào.

Bỗng nhiên, ánh mắt gã sáng rực, dừng chân nhìn thẳng tắp về phía cô gái đang đứng yên một bên.

Gã chưa từng biết cô trang điểm lên lại đẹp không sao tả siết như vậy.

"Tưởng lão Thất đến rồi."

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tưởng Hoằng Văn che chở Cố Thanh Hoàn ra đằng sau, chặn ánh mắt Hiền vương, ôm quyền nói: "Hóa ra là vương gia giá lâm, thất kính thất kính."

Hiền vương đắc ý mỉm cười: "Sao bản vương vừa đến ngươi đã muốn đi, ngồi xuống uống chén rượu rồi đi cũng không muộn, tháng này khổ cho ngươi rồi."

Trong lời mang theo vẻ trào phúng mơ hồ, trong Kinh ai lại không biết, Tưởng Hoằng Văn bởi kết oán với Ân Thế tử mà bị cấm túc.

Tưởng Hoằng Văn cười khẩy đáp: "Ăn ngon ngủ kĩ, khổ cực đâu ra. Cáo từ!"

"Khoan đã, Cố nữ y đã ở đây, sao thấy bản vương mà không hành lễ?"

Cố Thanh Hoàn híp mắt khẽ thở dài, khoan thai bước ra từ sau lưng Tưởng Hoằng Văn, khom người hành lễ: "Bái kiến vương gia."

Hiền vương lặng lẽ nuốt nước bọt, lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.

Khuôn mặt như hoa như ngọc của cô gái càng thêm mơ hồ dưới ánh đèn lồng, đẹp đến vô thực, nét mặt yêu kiều khiến trái tim gã như chẳng còn là của mình.

Hiền vương phi vừa thấy nhan sắc của Cố Thanh Hoàn thì đã không thích, lại nghĩ đến những lời cô gái này mắng đệ đệ và muội muội, cảm giác ấy lại tăng thêm.

Cô ta vừa nghĩ vậy bèn cười híp mắt bước đến nắm tay Cố Thanh Hoàn.

"Thật là một đôi giai nhân trai tài gái sắc, mai sau hai ngươi thành thân, ta nhất định phải đi gặp lão tổ tông xin chén rượu mừng chung vui, không biết lão tổ tông đã quyết định thời gian chưa?"

Lời vừa dứt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thầm nghĩ Hiền vương phi quả nhiên lợi hại, bản lĩnh vờ khen ngầm chê kín kẽ đến không gì lọt nổi.

Chưa thành thân đã cùng vị hôn phu cùng đến cùng đi, đây là đang thầm chê Cố nữ y không có gia giáo và quy củ.

Cố Thanh Hoàn rút tay ra, hành lễ với Hiền vương phi, không nhanh không chậm trả lời: "Vương phi khen nhầm rồi, làm sao có thể so được với đôi tân nhân hôm nay, tương tư nhiều năm, cuối cùng viên mãn, phần tình nghĩa cảm động trời đất này mới thật sự là trai tài gái sắc."

Câu trả lời này mềm mại lại vô cùng có thâm ý.

Khóe miệng Tưởng Hoằng Văn giương lên, hắn ta nhíu mày, nói năng cục súc: "Hiền vương phi tới thật đúng lúc, về sau rảnh rỗi thì quản giáo đệ đệ cho kỹ đi. Chuyện Túy Tiên Cư ta còn chưa tính sổ đâu, nếu lại được đằng chân lân đằng đầu nữa thì… hừ... Thanh Hoàn, chúng ta đi!"

"Hoằng Văn, ta không bỏ qua, chuyện Túy Tiên Cư chẳng lẽ cứ cho qua như vậy?"

"Nàng ngốc à, chẳng lẽ nàng không có miệng, không biết phân trần trước mặt Hoàng thượng sao? Một gã đàn ông bám đuôi cô nương còn chưa tính, đã vậy còn giở trò lỗ mãng, hành vi buồn nôn cỡ này cũng chỉ có người của cái phủ kia mới làm ra được."

"Lỡ như chúng ta giải quyết không cẩn thận, lại bị cấm túc thì sao?"

"Cấm thì cấm thôi, sợ cái quái gì!" Khách khứa nghe hai người một hỏi một đáp, đều cẩn thận suy xét.

Chỉ có sắc mặt Hiền vương phi lúc xanh lúc trắng, cực kì khó coi.

Cố Thanh Hoàn được đỡ lên xe ngựa, người mềm nhũn ngã lên đệm gấm, hoàn toàn không còn khí thế hùng hổ như ban nãy.

Tưởng Hoằng Văn nhìn cô cảm thán: "Tội gì gắng gượng muốn đến cho bằng được, đến còn chẳng phải ôm cục tức sao?"

"Chỉ là muốn xem!" Cố Thanh Hoàn nghĩ gì nói nấy, không cố làm ra vẻ trước mặt Tưởng Hoằng Văn.

Nhìn xem rốt cuộc bộ mặt của gã đàn ông vô tình, nhẫn tâm này là như thế nào, khiến cho nỗi đau thấm tận tim gan này càng đau hơn nữa.

"Thanh Hoàn, rốt cuộc ngày ấy Tô Tử Ngữ nói gì với cô, ta rất tò mò?"

Cố Thanh Hoàn nhắm mắt, sắc mặt càng lạnh lẽo: "Hắn ta nói trước đây đối tốt với biểu tỷ ta chỉ là để trả thù. Làm vậy là vì mẫu thân của hắn ta."

"Cái gì?"

Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc, suy đi nghĩ lại mới hiểu được sự vòng vo trong này.

Hồi lâu, hắn ta cắn răng nói: "Tên tiểu nhân này, chẳng đáng mặt đàn ông!"

Gia yến Trung thu của Tưởng gia được bày ở thuỷ tạ nơi hậu hoa viên.

Tưởng gia là gia đình thi thư, có lịch sử đã hơn trăm năm, xưa nay là gia tộc có quy củ, vì vậy di nương không có tư cách ngồi chung tiệc, chỉ bày rượu thịt trong phòng mà đón lễ.

Nếu phu quân thương tiếc sẽ tìm thời gian trống đến phòng di nương một lúc, nếu phu quân không thương, vậy cũng chỉ đành nhìn về vầng trăng lạnh lẽo, đau lòng buồn bã.

Vì vậy, làm di nương Tưởng gia không phải là một chuyện dễ chịu.

Ngô Nhạn Linh nhìn bàn thức ăn lạnh lẽo, đập mạnh chén rượu xuống bàn.

Cô ta lớn như vậy rồi vẫn chưa từng phải lẻ loi đón lễ một mình bao giờ. Lúc trước ở Ngô gia, phụ mẫu đều còn, cả nhà vui vẻ hòa thuận; cho dù ở Cố gia thì cũng vô cùng náo nhiệt.

"Đông Nhi, theo ta đi dạo trong vườn một lát."

"Tiểu thư?"

Vẻ mặt Đông Nhi khó xử. Trong vườn e rằng toàn là người, bây giờ tiểu thư đi, chỉ sợ không thích hợp.

Ngô Nhạn Linh lườm Đông Nhi, "Sợ cái gì, chẳng lẽ còn có người dám ăn thịt ta hay sao?"

Đông Nhi khẽ thở dài, cầm áo choàng khoác lên người tiểu thư.

Vì là mùa Thu, cỏ cây trong vườn đã bắt đầu tàn phai, lá rụng từng đống, hai chủ tớ vừa đi vừa nhìn.

Phía trước thấp thoáng truyền đến tiếng nói cười, có lẽ cách thủy tạ không xa. Ngô Nhạn Linh thấy hơi đau đớn, nhớ đến mẫu thân ở nơi khác cũng một mình đón lễ, trong lòng chua xót không thôi.

Trong lúc mơ màng, có người vội vã đi tới, cô ta ngẩng đầu lên, bàn chân nặng nề như đeo chì.

Người đàn ông mặc áo tím nhạt, phát sáng rực rỡ dưới ánh trăng, mái tóc vấn cao, mắt tựa như sao, anh tuấn đến không giống người phàm.

Tưởng Hoằng Văn hấp tấp về đến phủ thì đã quá giờ nhập tiệc, hắn ta cố ý đi đường tắt, không ngờ gặp phải người ở đây. Nghĩ đến sự thâm độc của người này, ánh mắt hắn ta ẩn chứa sự khinh bỉ.

"Thỉnh an Thất gia!" Ngô Nhạn Linh bị Đông Nhi đẩy một cái, tiến lên hành lễ.

Tưởng Hoằng Văn lười đáp lời, nhấc chân đi tiếp.

"Xin Thất gia dừng bước!" Ngô Nhạn Linh dùng thân mình chắn lối.

Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, vẻ mặt lập tức lạnh như băng. Ngô Nhạn Linh bị ánh mắt của hắn khiến cho giật mình, lại không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt khó có được này, "Ta và Thất gia cũng xem như là chỗ quen biết cũ, vì sao Thất gia thấy lại chẳng nói
chẳng rằng một câu. Chẳng lẽ Thất gia ghét bỏ ta sao?"

Khuôn mặt cô gái nũng nịu động lòng người, giọng nói êm dịu, nếu đổi thành gã đàn ông khác, tất đã vô cùng thương yêu. Nhưng người cô ta gặp phải lại là Tưởng Hoằng Văn.

"Sao ta phải ghét ngươi, ngươi nào có quan hệ gì với ta mà tính là chỗ quen biết cũ. Chỉ là một thiếp mà còn tự đề cao mình."

Tưởng Hoằng Văn lạnh lùng bỏ xuống một câu, phất tay áo rời đi.

Tựa như một cây gậy đập mạnh vào đầu Ngô Nhạn Linh, cô ta ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn ta, nước mắt rơi lã chã.

Đông Nhi ở bên cạnh nhìn mà lòng chua xót không thôi. Tưởng Thất gia này thật là quá vô tình với tiểu thư.

"Tiểu thư, chúng ta trở về đi!"

Ngô Nhạn Linh đứng yên không nói, hồi lâu, cô ta xoay người khẽ cười với Đông Nhi.

"Đông Nhi, một ngày nào đó, ta sẽ khiến trong mắt chàng có ta."

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nụ cười kia âm u, quỷ dị không tả nổi, Đông Nhi thầm hoảng sợ.

...

Ở Tây viện, một trản đèn tỏa ánh sáng ảm đạm.

Trong phòng có tiếng động nhỏ truyền ra.

"Phu nhân, không phải Lục tiểu thư cố ý không đến, chỉ là nằm mơ thấy tiểu thư Tử Kỳ, đợi sau này cô ấy quên rồi, nô tỳ lại xin Tam gia đi mời cô ấy."

Trả lời Khởi Tố chỉ là tiếng niệm kinh Phật thật nhỏ.

"Phu nhân, người uống thuốc đi, thuốc nguội lạnh cả rồi."

"..."

"Phu nhân, người đã không uống thuốc mấy ngày rồi, thân thể người..."

"Khởi Tố à, ta biết nha đầu kia hận ta, ta muốn gặp nó sớm một chút, xin lỗi nó. Thuốc này, ta cũng không uống nữa."

"Phu nhân tội gì... phải nói những lời này, cuộc đời còn dài mà." Giọng nói Khởi Tố mang theo nghẹn ngào.

"Chỉ không biết ta nghiệp chướng nặng nề như vậy, liệu có thể đi đến miền cực lạc không. Nói không chừng phải vào địa phủ, bị đao phủ chặt ra, lăn mình trong lửa, nhảy vào chảo dầu sôi."

"Phu nhân!" Khởi Tố khóc không thành tiếng.

"Con bé ngốc, ngươi khóc cái gì, đây là nghiệp chướng của ta, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Đứa bé kia còn nói gì nữa?"

Khởi Tố hoảng hốt, giấu giếm trả lời: "Thưa không có gì, chỉ câu này."

Diệp thị thản nhiên ngước nhìn, cười nói: "Cần gì phải giấu ta, vừa vào cửa, mặt ngươi đã tái mét rồi. Nói đi, còn có gì mà ta không chịu được."

Khởi Tố do dự hồi lâu, biết không thể giấu được, cuối cùng than thở: "Lục tiểu thư còn nói "Trị được bệnh, không trị được mệnh. Xin chuyển lời tới phu nhân, di mẫu, di phu của ta ở trên trời cao vô cùng ân ái, xin bà ấy sống lâu thêm mấy năm, đừng đi quấy rầy sự thanh tĩnh của bọn họ sớm như vậy" ạ"

Tựa như sấm nổ bên tai, mặt Diệp thị lập tức biến sắc, bà ngơ ngác nhìn ngọn nến đỏ. Dần dần, hai mắt bà bắt đầu mơ hồ, đôi mắt khô khốc bỗng tràn nước mắt.

Một lát sau, bà nở nụ cười, khóe miệng rỉ máu, người mềm nhũn, chầm chậm ngã xuống mặt đất.

"Phu nhân, phu nhân!" Khởi Tố hoảng hốt.

"Tân lang đến!"

Trái tim Ân Đại Mi run lên, cô ta vội vàng ngồi thẳng lưng.

Tô Tử Ngữ tiếp nhận gậy như ý do hỉ nương dâng đến, nhấc tấm khăn đội đầu đỏ đến chói mắt lên. Ân Đại Mi ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của người trước mặt, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, vội cúi đầu xuống.

Hỉ nương dùng khay dâng hai chén rượu, đằng sau ly rượu dùng dây tơ hồng nối liền với nhau. Ân Đại Mi nghiêng người, uống một hơi cạn sạch.

Hỉ nương cầm chén về, ném lên giường, "Một úp một ngửa, đại cát đại lợi!"

Ân Đại Mi nghe tiếng chúc mừng liên tục, niềm vui sướng trong lòng tựa như vầng trăng hôm nay vậy, tròn vành vạnh, đầy ăm ắp như sắp tràn cả ra, quét bay toàn bộ phiền muộn ban nãy.

Cô ta ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt, nghĩ đến chuyện động phòng hoa chúc sắp tới, mặt bỗng đỏ như tôm luộc.

Tô Tử Ngữ nhìn cô ta, dịu dàng cười, "Phía trước còn có khách, ta đi một lát rồi về."

"Chàng... uống ít thôi, đừng để say." Cô ta ân cần căn dặn, tựa như một thê tử tận tâm.

Tô Tử Ngữ che giấu nỗi đau tột cùng trong lòng, chỉ cười khẽ: "Yên tâm!"

Người trong hỉ phòng dần tản đi, Ân Đại Mi sai nha hoàn gỡ trang sức xuống, bỏ khăn trùm đầu, tắm rửa thay y phục.

Đợi mọi thứ xong xuôi, cô ta bèn đến gần cửa sổ, yên lặng đứng chờ.

Đợi một hồi lâu rồi vẫn chưa thấy người đến, Bích Ngọc thấy tiểu thư có vẻ lo lắng, vội vàng gọi một tiểu nha hoàn đến, "Đi hỏi thăm một xem tiệc rượu đã tàn chưa?"

Một lát sau, nha hoàn vội vàng đi đến: "Tiểu thư, tiệc rượu vừa mới tàn rồi, một lát nữa cô gia sẽ trở lại."

Tim Ân Đại Mi đập rộn lên: "Mau, Bích Ngọc, nhìn xem ta có ổn không?"

Bích Ngọc cười nói: "Ổn, rất ổn, nô tỳ chưa từng thấy tân nương xinh đẹp như tiểu thư, lát nữa cô gia đến nhất định sẽ nhìn không chớp mắt."

"Nha đầu đáng ghét!" Ân Đại Mi tỏ vẻ hờn dỗi, ánh mắt sáng ngời.

Đang lúc nói chuyện, có tiếng bước chân truyền đến, Tô Tử Ngữ được người đỡ vào hỉ phòng, mới vừa đứng vững, men say cũng tan sạch, vung tay ra lệnh người hầu lui xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện