Thịnh Thế Kiều Y

Tự thấy nhục nhã nên tự sát


trước sau

Cố Thanh Hoàn đột nhiên cảm thấy tức giận. Nói cô là hồng nhan họa thủy khiến cho hai vương gia trở mặt thành thù?

Làm ơn đi, đừng đùa!

Cô chỉ là một cô gái, không kham nổi hai chữ họa thủy này, lại qua chín, mười năm nữa, nói cô là nước rửa chân cũng chẳng sai.

"Bẩm Hoàng thượng, hôm trước Thanh Hoàn leo núi Thái Sơn, thấy ven đường núi có một bụi mặc cúc* đang đà nở rộ, cực kỳ đẹp mắt. Thanh Hoàn muốn hái nó xuống cắm lọ bên cửa sổ, ngắm hình dáng của nó, ngửi mùi hương của nó. Lưu thái y lại nói, hoa cúc này dùng để làm thuốc thì vô cùng tốt, thanh nhiệt trừ hỏa, rất nhiều lợi ích. Thần với Lưu thái y cãi nửa ngày, kết quả…"

(*) Loại cúc đại đóa màu đỏ thẫm.

Cố Thanh Hoàn dừng lời ngay chỗ quan trọng.

"Kết quả thế nào?" Bảo Khánh đế hỏi.

"Kết quả, tỳ nữ đang dìu Thanh Hoàn nói chen vào: Khó lắm mới thấy một bông hoa đẹp nở rộ trên đoạn đường này, tiểu thư muốn hái, Lưu thái y cũng muốn hái, bông hoa này đã gây ra tội tình gì mà lại lọt vào mắt xanh của cả hai người. Thôi thôi, hai vị hãy tha cho nó đi!"

Cố Thanh Hoàn cười khẽ: "Hoa cúc vô tội biết bao, gặp phải thần và Lưu thái y, Chân Mật cũng vô tội biết bao, gặp phải hai huynh đệ Tào gia, Thanh Hoàn bất hạnh biết bao..."

Bảo Khánh đế giật mình: "Ngươi bất hạnh cái gì?"

"Bất hạnh vì vào Kinh, bất hạnh vì vào cung, bất hạnh vì hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Thanh Hoàn đã lớn tuổi rồi, cầu xin Hoàng thượng để thần rời cung."

Nói xong, Cố Thanh Hoàn quỳ xuống, đầu cúi gằm, để lộ ra một phần cổ. Phần cổ đó cũng không còn trắng nõn tựa bạch ngọc như lúc trước, mà đã hiện đầy vết tím bầm, nhìn thấy mà giật mình.

Hiển nhiên là tác phẩm của Hiền vương.

Nước cờ này khiến Bảo Khánh đế không kịp ứng phó.

Đúng là một cô gái thông minh, lấy hoa ví người, vừa giải vây cho mình lại vừa chỉ trích người hái hoa, người như vậy nếu có thể đứng bên cạnh lão Bát…

Bảo Khánh đế bị suy nghĩ trong lòng làm cho sửng sốt đến mức run tay.

"Trẫm vừa nhận được tin tức, trong Kinh xuất hiện không ít lời đồn về ngươi. Nói ngươi quyến rũ lão Bát, lén lút qua lại với nó, chuyện này ngươi thấy thế nào?"

Cố Thanh Hoàn giật mình hoảng sợ.

Hoàng đế đã hạ lệnh ngăn chặn tin tức, vậy tin này từ đâu mà ra, là ai loan tin? Mục đích là gì?

Cô vô thức ngẩng đầu lên, thấy gương mặt uy nghiêm của đế vương vẫn trầm tĩnh như thương, khóe miệng thì nhếch lên một nụ cười mỉa mai, không khỏi hoảng sợ kêu lên: "Hoàng thượng, Thanh Hoàn bị oan!"

Bảo Khánh đế thấy trên gương mặt trắng nõn của cô tràn ngập sự tức giận và kinh ngạc, trong lòng đã hiểu rõ mấy phần.

"Oan ở đâu?"

"Thanh Hoàn không hề quyến rũ Thọ vương, cũng không lén lút qua lại với ngài ấy, giữa chúng thần hoàn toàn trong sạch, không có điểm nào có thể khiến người chỉ trích."

"Nhưng nó dành cho ngươi một tình cảm chân thành, lần này trở về cũng là vì ngươi." Lời của Bảo Khánh đế khá hờ hững.

Vạch trần tấm màn che, phơi ra sự dơ bẩn nhất ở bên trong trước mặt cô, Hoàng đế làm vậy là vì cái gì?

Vẻ sợ hãi càng thêm rõ ràng trong mắt Cố Thanh Hoàn, gương mặt cô dần trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng, cô không đoán chắc được thâm ý trong lời nói của Hoàng đế là thế nào.

"Hoàng thượng, Thọ vương muốn làm thế nào, Thanh Hoàn hoàn toàn không thể khống chế được. Việc Thanh Hoàn có thể làm chỉ là tuân thủ bổn phận, an phận sống qua hai năm này, chờ đến ngày đại hôn."

Bảo Khánh đế rất am hiểu cách kiểm soát thuộc hạ, ngài cố ý trầm mặc không nói, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm cô, giống như đang cố phân biệt xem lời cô nói là thật hay giả.

Cố Thanh Hoàn cảm nhận được ánh mắt thăm dò, đầu óc nhanh chóng phân tích, nhưng vẫn không đoán được dụng ý của Hoàng đế.

Ai cũng nói lòng đế vương sâu không lường được. Lần này, cuối cùng Cố Thanh Hoàn cũng hiểu được.

Cho dù cô thông minh tuyệt đỉnh, giỏi tính toán đến mấy cũng không thể thấy hiểu được suy nghĩ thật sự của người đàn ông thâm trầm này.

Dò không ra, vậy thì chỉ có thể liều đến cùng.

Cố Thanh Hoàn khẽ cắn răng, lập tức quỳ thẳng người, nói với vẻ mặt đầy căm hận: "Hoàng thượng, người cần mặt, cây cần vỏ. Tuy Thanh Hoàn là thầy thuốc, nhưng trước sau vẫn là con gái. Trên thế gian này, không có gì quan trọng hơn danh tiết của một cô gái. Thanh Hoàn xin Hoàng thượng điều tra rõ tin đồn vô căn cứ này từ đâu mà ra, trả lại sự trong sạch cho Thanh Hoàn, cho Thọ vương."

Bảo Khánh đế cười lạnh, trong mắt lóe qua một tia sáng.

Cố Thanh Hoàn rời khỏi nội điện, người lảo đảo, suýt ngã thẳng xuống đất.

Diệp Thanh, Diệp Tử vội vàng tiến lên đỡ: "Tiểu thư?"

Lúc này cả người Cố Thanh Hoàn đã ướt đẫm mồ hôi, chân mềm nhũn: "Mau đỡ ta về, mau!"

Hai tỷ muội thấy môi tiểu thư trắng bệch, không dám chần chờ, lập tức bước như bay mà về.

Một lát sau, chủ tớ ba người đã trở về phòng, Cố Thanh Hoàn không nhịn được nữa, nhũn người vịn vào thành giường, cả người vô lực, không còn sức để lau mồ hôi nữa.

Hiện tại, cô đang mau chóng phân tích.

Trong Kinh lan truyền tin đồn giữa cô và Đình Lâm, thế nhưng vì sao cô không nhận được bất cứ tin tức gì. Với tính tình của Hoằng Văn, tất nhiên sẽ tìm mọi cách liên lạc với cô, để cô chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ ra sách lược vẹn toàn.

Bây giờ trong Kinh không có động tĩnh nào, như vậy…

Cố Thanh Hoàn suy luận từng bước một, sắp xếp lại các chi tiết. Cô gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Hóa ra là thế!

E là Hoằng Văn đã bàn bạc với sư gia rồi.

Như vậy, điều bây giờ cô cần làm là nhẹ nhàng bỏ thêm một cọng rơm vào trong lòng Hoàng đế. Cọng rơm này rất nhẹ, nhưng đủ để Hoàng đế đưa ra quyết định.

Cố Thanh Hoàn từ từ đứng dậy, đi tới trước cửa sổ. Thấy bên ngoài tối đen như mực, cô mỉm cười.

Đình Lâm, huynh vì ta mà chạy cả ngàn dặm, vậy ta giúp huynh ra đòn dứt điểm.

Cố Thanh Hoàn chầm chậm xoay người, nhìn bức tường trắng bên cạnh, đột nhiên chạy tới, đập mạnh đầu vào tường.

Màu trắng của tường, màu đen của tóc, màu đỏ của máu… nhìn mà giật mình.

Diệp Thanh bưng thuốc, mới vừa bước một chân vào phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ kêu lên thảm thiết.

"Tiểu thư, tiểu thư… Người đâu… người đâu!"



Trong điện không có người, trống rỗng, vô cùng vắng lặng.

Bảo Khánh đế vịn tay Lý công công, mệt mỏi dựa vào trước giường, vẻ mặt u ám.

"Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải lên đường."

"Tiểu Lý, ngươi nói lời đồn trong Kinh là tự mọc cánh bay về, hay là có người cố ý loan ra?" Trái tim Lý công công đập dồn dập, vẻ mặt sợ hãi: "Hoàng thượng, lão nô không biết."

"Lão già nhà ngươi có đôi mắt có thể nhìn thấu thói đời thế gian,
ngươi mà không biết? Không muốn nói thì thôi!"

Bảo Khánh đế thở dài, tay vỗ nhẹ lên giường, vừa nhanh vừa vội, giống như đang bày tỏ sự bất mãn của mình.

Dưới sức hút của quyền lực, ma quỷ xuất hiện lớp lớp, ai cũng muốn trèo lên vị trí trên cao này. Âm mưu quỷ kế, phu thê xa cách, huynh đệ nghi kỵ, có ai biết ở vị trí này, ngày ngày ngài ngồi trên đó mà như bước trên lớp băng mỏng.

Đúng là cao xử bất thắng hàn*!

(*) Ở trên chỗ cao lạnh lẽo khó mà chịu nổi, ý chỉ người quyền cao chức trọng sẽ khó tránh khỏi cảm thấy cô độc.

Chợt, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Lý công công thoáng nhíu máy, vội bước ra ngoài, một lát sau lại vội vã quay vào.

"Chuyện gì?" Bảo Khánh đế nhắm mắt hỏi.

Lý công công khó xử mở miệng, đáp: "Hoàng thượng, Cố nữ y… nhục nhã… tự sát!"

Đôi mắt ưng bừng mở ra, trong mắt là nỗi tức giận ngập trời.



Hậu viện hành cung, Minh Xuân nhanh chân bước vào phòng.

"Nương nương, nương nương… Chuyện lớn không hay rồi, Cố nữ y đập đầu vào tường tự sát!"

"Cái gì?" Ân Quý phi cảm thấy lồng ngực đau nhói, giật mình ngồi thẳng dậy: "Đang yên đang lành sao lại tự sát?"

Minh Xuân trả lời: "Nô tỳ nghe ngóng được là Hoàng thượng vừa triệu kiến cô ta, sau khoảng thời gian chừng một chung trà, Cố nữ y mới ra khỏi điện. Sau khi trở về chưa được bao lâu liền tự tử."

Quý phi quay đầu, tóm lấy cánh tay của Minh Xuân, hỏi: "Chẳng lẽ là vì chuyện của Thọ vương?"

Minh Xuân lắc đầu đáp: "Hơn phân nửa là vậy rồi."

Quý phi cười khẩy bảo: "Cố Thanh Hoàn này có đôi mắt đào hoa, quyến rũ Hiền vương đến thất điên bát đảo, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì hay ho, đáng đời. Đúng rồi, cô ta chết chưa?" 

Minh Xuân vỗ trán, thưa: "Lưu thái y, Hoàng thái y, Đường thái y đã chạy tới, nghe nói là vẫn đang cứu chữa, không biết có sống được hay không."

Vẻ mặt Quý phi đầy hung tợn: "Vậy còn không mau đi nghe ngóng?"

"Vâng, nô tỳ đi ngay!"

Vừa dứt lời, tiểu cung nữ trông cửa vén rèm, vội vàng chạy vào: "Nương nương, Lý công công đang chờ ở ngoài sân."

Quý phi giật mình, vội nói: "Chuyện gì?"

Tiểu cung nữ còn chưa kịp mở miệng, giọng nói the thé của Lý công công đã vang lên: "Hoàng thượng truyền Quý phi nương nương vào điện yết kiến."

"Lúc này?"

Quý phi cùng Minh Xuân nhìn nhau.

Nội điện yên tĩnh không một tiếng động.

Trong một góc điện, khói trầm hương lượn lờ bay lên, bay rất chậm, tựa như thời gian đã dừng lại.

Bảo Khánh đế mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên sập, ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lẽo.

Quý phi nhìn thấy từ xa, trong lòng đã thấp thỏm không thôi. Bà ta khom người hành lễ, sau đó đi đến bên cạnh Hoàng đế, dịu dàng bảo: "Hoàng thượng triệu thần thiếp tới đây lúc này là có chuyện gì quan trọng?"

Bảo Khánh đế liếc nhìn bà ta, vẫn chưa mở miệng.

Quý phi chột dạ vuốt mặt, nói tiếp: "Sao hoàng thượng nhìn thần thiếp chằm chằm vậy, khiến thần thiếp ngượng ngùng..."

Ngực của Bảo Khánh đế phập phồng như sóng biển, sự tức giận đều hiện lên trên khuôn mặt.

Vừa thấy thế, Quý phi vội vàng quỳ xuống, hỏi: "Hoàng thượng, có phải là thần thiếp đã làm sai chuyện gì, chọc cho Hoàng thượng tức giận?"

Bảo Khánh đế thở gấp, ánh mắt sắc như đao: "Quý phi làm cái gì thì trong lòng tự biết, sao còn phải hỏi trẫm?"

Ân Quý phi lo sợ, đầu cũng hơi đau, ngay cả cơ thể cũng run lẩy bẩy.

Chẳng lẽ… không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Bà ta gắng gượng chống đỡ, đáp: "Hoàng thượng, thần thiếp vẫn luôn an phận thủ thường, tuân thủ quy củ trong cung, cũng không làm chuyện gì vượt quá bổn phận, xin Hoàng thượng chỉ rõ."

"Trẫm hỏi nàng, lời đồn trong Kinh là do nàng sai người loan truyền đúng không?"

Ân Quý phi vừa nghe thấy không phải là hai chuyện kia, nỗi lo lắng trong lòng liền vơi đi. Bà ta vội nói: "Lời đồn, lời đồn gì, thần thiếp không biết gì hết?"

"Quý phi không biết?"

Bảo Khánh đế bỗng nhiên nổi giận, lạnh lùng nói: "Chuyện Thọ vương không được triệu mà về vì Cố nữ y, lúc ấy chỉ có trẫm và nàng có mặt ở đấy. Trẫm truyền lệnh xuống, không ai dám ở sau lưng bàn ra nói vào. Trừ nàng ra thì còn ai vào đây?"

"Hoàng thượng!"

Ân Quý phi như bị rơi vào hầm băng: "Chuyện này, thần thiếp hoàn toàn không biết lời đồn gì, cũng không tiết lộ chút gì ra bên ngoài, xin Hoàng thượng minh giám!"

Còn nói dối!

Bảo Khánh đế càng tức giận hơn, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn, trên môi là nụ cười đầy buốt giá.

"Quý phi thật sự cho rằng trẫm đã già rồi sao? Năm ngày trước, ngự giá còn ở chân núi Thái Sơn, giờ Tý một khắc, tỳ nữ thân cận của ngươi, Minh Xuân, thừa dịp đêm xuống ra khỏi viện, lặng lẽ để một người rời đi. Người này đi về hướng Bắc, là về Kinh đúng không?"

Nỗi sợ hãi dâng lên từ dưới đáy lòng của Ân Quý phi, bà ta luống cuống tay chân nhìn người đàn ông trước mắt.

Ông ta còn biết gì? Có khi nào…

Bảo Khánh đế đưa tay, từ từ nắm lấy cằm bà ta.

Gương mặt này vẫn hệt như xưa, tựa hoa đào sau mưa, xinh đẹp, ướt át. Chỉ là tâm tư che giấu bên dưới khuôn mặt này khiến người ta phải căm ghét.

"Quý phi có biết, điều trẫm hận nhất là gì không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện