Thịnh Thế Kiều Y

Chỉ tính sót cô


trước sau

Ân Quý phi rơi lệ như mưa, không ngừng lắc đầu, trong lòng bà ta, ngoài sự chột dạ còn dần dâng trào thêm một thứ, đó là sự sợ hãi.

"Quý phi, điều mà trẫm hận nhất chính là lừa dối. Trẫm hỏi lại nàng lần nữa, có phải nàng đã phái người đó về Kinh thành không?"

"Không…"

Đáy lòng Ân Quý phi như có sóng đào cuộn trào dữ dội.

Bây giờ nếu bà ta không thừa nhận, chắc chắn Hoàng thượng sẽ phái người đi điều tra, một khi tra theo hướng này… Vậy sẽ là tội tru di cửu tộc, đến bà ta cũng sẽ bị liên lụy.

Không!

Còn rừng thì lo gì không có củi đốt! Chi bằng bà ta dứt khoát thừa nhận, sau đó lại tính toán tiếp.

Ân Quý phi chăm chú nhìn Hoàng đế, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, nói một câu khó hiểu: "Không phải là thần thiếp thì còn ai? Hoàng thượng, thần thiếp không thể nuốt trôi cục tức này được!"

Bảo Khánh đế nhắm mắt lại, đập tay: "Quý phi đang oán hận trẫm thiên vị lão Bát?"

"Lẽ nào không phải?"

Đến nước này rồi, bà ta không còn gì phải sợ nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

"Hoàng thượng cưng chiều Thọ vương, thiên hạ có ai mà không biết. Dù nó tự ý quay về, Hoàng thượng cũng che giấu cho nó. Hiền vương bị đánh thành như vậy, Hoàng thượng chẳng hỏi thăm lấy một câu, người làm mẫu thân như thần thiếp sao có thể không oán giận?"

"Đó là do con trai nàng làm sai trước!"

Ân Quý phi lập tức nghẹn lời, nhưng vẫn cố chấp lẩm bẩm: "Chẳng qua chỉ là một đứa con gái thôi, có gì chứ?"

"Cô gái đó là thái y của trẫm. Khắp cả Đại Chu, chỉ có cô ta mới có thể trị được bệnh của trẫm. Ngay cả cô gái đó mà con trai nàng cũng không buông tha, là sợ trẫm sống quá lâu rồi sao?"

Ân Quý phi rùng mình, sợ tới nghẹn thở, nửa câu cũng không đáp được.

Bảo Khánh đế đột nhiên đứng dậy, khua tay, khay trà rơi xuống đất.

Ân Quý phi sợ hãi, vội quỳ rạp xuống, run rẩy cầu xin: "Hoàng thượng, tội tình gì đều là do thần thiếp cả, xin Hoàng thượng niệm tình xưa nghĩa cũ, tha cho thần thiếp một lần này."

Bảo Khánh đế thở hổn hển, liên tục hít sâu vài hơi, ngồi bệt xuống long sạp, nói một cách vô lực: "Quý phi à, nàng khiến trẫm quá thất vọng."

Cố Thanh Hoàn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không biết mọi chuyện đã ra sao.

Đầu cô vô cùng đau đớn, như muốn vỡ ra vậy, đồng thời cũng vô cùng căng chặt, như có thứ gì bên trong đang chực chờ chui ra.

Cố Thanh Hoàn gắng gượng muốn mở mắt ra, nhưng dường như thân thể này không còn là của cô nữa, nặng nề tới mức cô không thể nhúc nhích nổi.

Mí mắt cô khẽ run rẩy, chợt cô nghe thấy có người vui mừng hô lên: "Nữ y tỉnh rồi, nữ y tỉnh rồi."

Một thìa canh sâm nóng được rót vào trong miệng, chảy xuống cổ họng cô, truyền sức sống vào cơ thể. Cố Thanh Hoàn chầm chậm mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt hốc hác của Lưu Triệu Ngọc.

"Sao… huynh… lại thành ra thế này?"

Tại sao hắn ta lại thành ra thế này? Cô còn dám thốt ra câu này hả?

Hôn mê suốt mười ngày, nửa sống nửa chết, chỉ có thể dùng nhân sâm giữ lại một hơi, hắn ta cũng sắp bị cô ép điên rồi. Vành mắt Lưu Triệu Ngọc cay xè, hắn ta ngồi phịch xuống đất, lau nước mắt rồi tự lẩm bẩm: "Tỉnh rồi, cuối cùng cũng coi như tỉnh lại rồi."

Lại có một gương mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ xuất hiện trước mắt Cố Thanh Hoàn, không ngờ đó lại là Tưởng Hoằng Văn.

"Sao… huynh cũng ở đây!"

Tưởng Hoằng Văn nghiến răng kèn kẹt, giọng nói hệt như được truyền đến từ địa ngục: "Cố Thanh Hoàn, cô có xuống âm tào địa phủ, gia cũng phải lôi cô trở về."

Nếu không gia cũng chỉ có thể đi theo cô xuống âm tào địa phủ thôi.

Tên này điên rồi sao?

Cố Thanh Hoàn khẽ mỉm cười, nói: "Ta đã xuống đến địa phủ, nhưng nơi đó không nhận, bảo tuổi thọ của ta chưa hết nên lại đuổi ta về."

"Cố Thanh Hoàn!"

Hai nắm đấm của Tưởng Hoằng Văn siết chặt, bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn ta chỉ ước gì có thể bóp chết cô ngay tức khắc.

Hắn ta và sư gia đã tính toán hết thảy nhưng lại bỏ sót cô. Sự tàn nhẫn của cô gái này, đúng là còn hơn cả đàn ông.

Cố Thanh Hoàn liếc nhìn hắn ta, cười buồn bã, hỏi: "Ta đang ở đâu đây?"

Tưởng Hoằng Văn nghiến răng đáp: "Trên đường về Kinh, còn hai ngày nữa là đến nơi."

Cố Thanh Hoàn chớp mắt, cũng không muốn hỏi tại sao hắn ta lại ở đây, cú đập đầu này thật sự rất đau, rất đau.

Cô nghĩ, lại ngủ thêm một lúc nữa vậy.



Đêm đến.

Một người đàn ông mặc y phục đen bay qua bức tường cao của hành cung, chân gã mượn lực đạp xuống đất mấy lần, cuối cùng đã hòa vào trong bóng đêm.

Người đàn ông đi thẳng về phía Tây. Sau khi chạy khoảng thời gian một chung trà, gã đã đến một rừng cây, lại chạy thêm khoảng chục trượng nữa, địa thế trở nên trống trải, thoáng mắt.

Gã đi đến một khe suối nhỏ.

Bên dòng suối có một người một ngựa đang đứng cạnh nhau, không phải là Tô Tử Ngữ thì còn là ai.

Dương Nhuệ vội vàng bước tới, nói: "Vừa có tin báo rằng cô ấy đã tỉnh lại."

Tô Tử Ngữ thở phào, chỉ xuống đất, đồng thời bản thân cũng ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phương xa.

Hắn ở trong Cấm Vệ Quân hơn một năm, âm thầm cũng có được vài tai mắt. Người khác không biết hôm đó trong hành cung đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chỉ nghe ngóng sơ qua đã đoán được hết.

Từ chuyện Thọ vương không được triệu hồi đã tự ý trở về, đánh bị thương Hiền vương đang định làm chuyện xấu…

Cho đến chuyện Hoàng đế hạ lệnh cấm khẩu, nhưng rồi lại thành giấu đầu lòi đuôi…

Rồi đến chuyện trong Kinh bỗng xuất hiện lời đồn đại, tin đồn truyền đến hành cung, Cố Thanh Hoàn dùng cái chết để chứng mình sự trong sạch…

Chiêu tương kế tựu kế này chính là tác phẩm của cô, chỉ có cô mới có thể tàn nhẫn đến mức đưa cả bản thân mình vào trong kế sách.

Sau lưng Hiền vương là phủ Anh Quốc công, sau lưng phủ Anh Quốc công là Tô phủ, cuối cùng cô cũng đã chĩa lưỡi kiếm sắc nhọn vào hắn.

Tô Tử Ngữ vừa nghĩ tới những chuyện này đều xuất phát từ tay cô, trong lòng không kìm được mà sôi trào mãnh liệt. Ngày trước, cô là một người có suy nghĩ đơn thuần, ngây thơ, hồn nhiên, còn bây giờ lại có thể bày ra được kế sách thâm sâu như vậy.

Nhưng có một chuyện Tô Tử Ngữ không vẫn hiểu, thế nên hắn hỏi: "Chuyện của cô ấy và Thọ vương có mấy phần là thật, mấy phần là giả?" Dương Nhuệ nhặt một chiếc lá khô lên, đặt trong lòng bàn tay vân vê, thấp giọng đáp: "Chuyện của cô ấy và Thọ vương đều là thật. Trước khi đi, Thọ vương đã ở trong phòng cô ấy khoảng thời gian chừng một chung trà."

Tô Tử Ngữ cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, sự đau khổ trong mắt không kịp che giấu, hoàn toàn phơi bày ra dưới ánh trăng.

Cơn đau lan tràn từ bàn chân đến trái tim, tựa như kim đâm vào tim, búa rọi vào xương,
thân thể hắn loạng choạng.

"Ngươi có sao không, sao sắc mặt tệ vậy." Thấy sắc mặt Tô Tử Ngữ khác thường, Dương Nhuệ vội đưa tay ra đỡ.

Tô Tử Ngữ cười khổ: "Ta không sao."

Dương Nhuệ ngờ vực liếc nhìn hắn, nói: "Cố Thanh Hoàn này thật là lợi hại, khiến cho cả Tưởng lão Thất, Hiền vương và Thọ vương đều chết mê chết mệt. Bây giờ thì có kịch hay để xem rồi."

Tô Tử Ngữ lại cười khổ.

Thê tử của huynh đệ thì không được phép trêu ghẹo. Nếu hắn đoán không lầm thì Tưởng lão Thất cũng chỉ là một tấm bình phong mà thôi. Nếu không, với tính cách của Thọ vương, chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Thật ra hắn nên nghĩ đến từ sớm, ban đầu Thọ vương trúng độc, Cố Thanh Hoàn vượt ngàn dặm xa xôi về cứu người, hành động này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

"Sao ngươi không nói gì?" Mãi không thấy Tô Tử Ngữ lên tiếng, Dương Nhuệ không nhịn được hỏi.

Tô Tử Ngữ ngây ra đáp: "Huynh muốn ta nói gì?"

Dương Nhuệ thở hắt ra một hơi: "Cô gái này quá lợi hại, Tiền Tử Kỳ không bằng nửa phần của cô ta đâu."

Sắc mặt Tô Tử Ngữ khẽ thay đổi, hắn nhắm mắt lại, nói: "Đều là do bị ép thôi."

Nghe vậy, Dương Nhuệ bảo: "Sao ta cứ có cảm giác, cô ta theo Thọ vương là có dụng ý khác."

Trong lòng Tô Tử Ngữ lại đau nhói. Hắn không biết cô có dụng ý khác hay không, nhưng có một điều hắn biết rất rõ, đó là Thọ vương đã thật sự rung động với cô.

"Bây giờ chơi ngay một đòn như vậy, không biết sẽ có thêm chiêu gì đây. Thọ vương và Hiền vương coi như cũng coi như đã hoàn toàn xé rách mặt với nhau rồi."

Tô Tử Ngữ chần chừ nói: "Chắc chắn là sẽ có thêm chiêu. Lần này, sau khi hồi Kinh, nếu không có gì bất ngờ thì vị trí Thái tử sẽ thuộc về Thọ vương."

"Tại sao?" Dương Nhuệ kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Còn phải hỏi nữa sao? Những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của cô cả.

Dương Nhuệ như nghĩ đến điều gì đó: "Ơ, vậy Tô gia …"

"Tô gia vẻ vang ngần ấy năm, cũng đến lúc rồi." Tô Tử Ngữ đột nhiên đứng dậy, phủi đi lá khô dính trên người: "Ta muốn đi thăm cô ấy, huynh có cách gì không?"

Dương Nhuệ còn chưa kịp hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ thì đã bị một nỗi kinh hoàng khác khiến cho giật nảy người: "Hành cung canh giữ rất nghiêm ngặt, e là rất khó? Huống hồ Tưởng Thất gia đã tới, trông coi bên cạnh cô ấy."

Tưởng Hoằng Văn cũng đến?

Tô Tử Ngữ khẽ nhíu mày lại, nhưng vẫn nói: "Huynh nghĩ cách đi. Chỉ cần nhìn cô ấy một cái, ta sẽ đi ngay."

"Cô ta có gì đáng để gặp chứ?" Dương Nhuệ không hiểu.

Tô Tử Ngữ trầm mặc, đắm chìm trong nỗi bi thương vô tận. Đến chính bản thân hắn cũng không biết gương mặt xa lạ đó rốt cuộc có gì đáng để nhìn ngắm.

Dương Nhuệ không chịu nổi cái vẻ mặt đó của Tô Tử Ngữ. Gã cắn răng nói: "Đi theo ta."



"Thất gia, Hoàng thượng triệu ngài đến hỏi chuyện ạ."

"Lúc này sao… Lưu thái y, ở đây nhờ cả vào ngươi vậy."

"Xin Thất gia yên tâm."

Tiếng bước chân xa dần. Một lát sau, giọng nói của Lưu Triệu Ngọc lại vang lên trong sân: "Diệp Tử, ta ngẫm nghĩ một hồi, đã cho thêm một vị thuốc vào đơn, ngươi mau đi sắc đi." "Diệp Thanh, ngươi bảo người dưới bếp nấu một ít cháo loãng, tiểu thư nhà ngươi chưa ăn gì mấy ngày rồi, tỉnh lại nhất định sẽ kêu đói, bỏ một ít táo đỏ vào cho bổ huyết bổ khí."

"Lưu thái y, một mình ngài có được không?"

"Không sao, các ngươi đi nhanh về nhanh!"

Lập tức trong sân chỉ còn lại vẻ im ắng.

Dương Nhuệ trốn ở góc tường liếc nhìn người ở sau lưng mình, đè thấp giọng dặn dò: "Trong thời gian khoảng nửa chén trà là ngươi phải đi, để ta xử lý Lưu Triệu Ngọc này."

"Yên tâm!" Tô Tử Ngữ nghiêm túc gật đầu.

Trong phòng có mùi thuốc nồng nặc, tấm rèm che mỏng manh được vén lên rồi lại khẽ rủ xuống, che nửa gian phòng lại.

Tô Tử Ngữ bước lên kệ giẫm chân, tay vén tấm màn che trước giường lên, trong mắt ẩn chứa nỗi đau xót.

Gương mặt của cô gái trên giường tái nhợt, gầy yếu, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.

Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn hai bên, trên trán là một lớp băng gạc dày. Trên bề mặt băng vải của cô vẫn loáng thoáng thấy được màu đỏ ẩn bên dưới, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. 

Lồng ngực Tô Tử Ngữ đau thắt lại, đôi chân cũng mềm nhũn, hô hấp như ngừng lại.

Hắn chầm chậm giơ tay ra, muốn chạm vào gương mặt của cô nhưng rồi lại dừng trong không trung, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Bảy năm rồi, cô gái mà hắn yêu nhất trên đời này cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt hắn gần như thế, gần tới mức khiến trái tim hắn đập điên cuồng.

Tô Tử Ngữ nhắm mắt lại như không dám tin, nhưng rồi lại lập tức mở mắt ra.

Cô ấy vẫn ở đây.

Dù đã thay đổi ngoại hình và thân phận, nhưng bên trong vẫn là cô, là Tiền Tử Kỳ, là người mà hắn từng đặt trong lòng nâng niu, là người hắn yêu mãi mãi.

Tô Tử Ngữ chầm chậm nhìn xuống, ánh mắt lướt tới bàn tay của cô.

Bàn tay này từng được hắn nắm trong tay. Đôi bàn tay mềm mại, yếu ớt. Hắn thích nắm lấy bàn tay cô, đi xuyên qua vườn hoa của Tiền gia, giúp cô vén lọn tóc rối bên tai.

Tô Tử Ngữ lặng lẽ quỳ xuống, trân trọng, cẩn thận nắm lấy bàn tay của người nằm trên giường. Sự thỏa mãn tận đáy lòng khiến hắn vô thức mỉm cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện