Thịnh Thế Kiều Y

Thường có thiên lý mã


trước sau

Cố Thanh Hoàn cầm tấm thiệp mời dát vàng, chỉ vào tên của Sử Tùng Âm ở trên đó. Cô chỉ cười mà không nói gì, đưa tấm thiệp mời qua.

Sử Tùng Âm xem xong, xấu hổ, không thể tập trung ăn cơm.

Mặc dù là tháng Hai nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, trong phòng có đốt địa long*, hai chị em tựa đầu vào nhau trò chuyện.

(*) Địa long: một phương thức sưởi ấm ở thời cổ, đốt lửa ở bên ngoài, hơi nóng theo đó được truyền vào trong phòng.

"Thanh Hoàn, ta và Tưởng phủ không thân không thích, vì sao lại mời ta qua đó?"

Cố Thanh Hoàn suy nghĩ rồi đáp: "Mời cô qua đó e là ý của Hoằng Văn, đã mấy ngày rồi huynh ấy không đến."

Hai mắt Sử Tùng Âm sáng long lanh, vẻ mặt như vui lại như giận: "Nghe nói là rất bận."

"Đúng là rất bận!"

Cố Thanh Hoàn không cười nữa, tiếp lời: "Việc của Hộ bộ, việc của phủ Thái tử, việc của tiền trang, việc của Tưởng phủ đều phải lo toan."

Sử Tùng Âm khẽ thở dài: "Nói cho cùng vẫn là do có quá ít người đáng tin cậy bên cạnh Thái tử. Nếu không là có thể chia công việc ra, huynh ấy cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

"Sử Đại tiểu thư đang đau lòng cho Thất gia sao?"

Xì, Sử Tùng Âm che mặt lại rồi nói: "Không có lương tâm, lúc nào cũng trêu ta, không thèm để ý đến cô nữa."

Cố Thanh Hoàn lại nảy ra một suy nghĩ, ánh mắt sâu xa: "Được rồi, đều là do ta không đúng. Khi nào Sử Đại ca quay trở lại Kinh thành?"

"Chắc cũng phải đến cuối tháng Ba. Việc trong phủ quá nhiều, Đại ca là gia chủ, hiếm khi về một chuyến, phải sắp xếp xong xuôi mọi việc mới có thể vào Kinh."

"Lần này Nhị tỷ có đi cùng không?"

Sử Tùng Âm lắc đầu: "Đại ca không nói trong thư, ta thì rất mong tỷ ấy đến. Đại ca ở trong Kinh một mình, không có ai chăm sóc, rất đáng thương."

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Đợi hơi thở của Sử Tùng Âm dần ổn định, Cố Thanh Hoàn khẽ vén chăn, đứng trong bóng tối, mặc quần áo xong thì đi ra khỏi phòng.

Xuân Nê, Nguyệt nương gác đêm ở ngoài, nghe có động tĩnh liền khoác áo đứng dậy.

"Tiểu thư muốn đi đâu?"

"Nguyệt nương, bà đừng đi. Xuân Nê, cùng ta đến chỗ sư gia một chuyến."

Thấy tiểu thư đến tìm mình lúc đêm khuya, Thạch Dân Uy cười bảo: "Trời rét căm căm, tiểu thư cần gì phải đích thân đến, có việc thì cứ bảo bọn nha hoàn đến gọi ta một tiếng là được."

Cố Thanh Hoàn điềm tĩnh nhìn hắn ta, nở nụ cười kỳ lạ như có ý gì khác.

Cô nhìn như vậy khiến trong lòng Thạch Dân Uy hơi bất an: "Tiểu thư có lời gì thì cứ nói, hay là Dân Uy đã làm sai điều gì khiến tiểu thư không vui."

Sắc mặt Cố Thanh Hoàn đột nhiên sa sầm: "Quả thật là hơi không vui. Mấy ngày ngay, ngày nào ngươi cũng chạy ra ngoài, Thanh phủ này không giữ được ngươi sao?"

Lời này vừa nói ra, Thạch Dân Uy nghe như sét đánh bên tai: "Sao tiểu thư lại nghĩ như thế, ta…"

"Nếu đã không giữ được, chi bằng ra khỏi phủ đi. Người đâu, thu dọn đồ đạc thay cho Thạch sư gia."

"Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch Dân Uy vội đến đỏ mặt tía tai. Chuyện này phải nói sao đây, đang yên đang lành tiểu thư lại muốn đuổi hắn ta đi. "Thu dọn đồ đạc xong rồi thì đưa đến phủ Thái tử."

"Hả..."

Thạch Dân Uy như bị sét đánh trúng. Hắn ta ngơ ngác nhìn đôi mắt có ý cười của Cố Thanh Hoàn, như vừa tỉnh giấc sau cơn mơ.

"Tiểu thư, ý của người là..."

Cố Thanh Hoàn dịu dàng bảo: "Mặc dù ta rất không nỡ, nhưng với tài năng của sư gia, ở lại trong Thanh phủ nhỏ bé này đúng là uổng phí tài năng, chi bằng đến chỗ Thái tử tôi luyện. Phía huynh ấy đang là lúc cần người tài."

Thạch Dân Uy há hốc miệng, không nói được lời nào. Đến chỗ Thái tử tôi luyện, cũng tức là bước một chân vào vòng chính trị của Thái tử, sau này Thái tử lên ngôi...

Thạch Dân Uy không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn ta vén vạt áo lên, quỳ thẳng xuống nền gạch, dập đầu ba cái thật mạnh.

"Đại ơn... Đại ơn của tiểu thư..."

Nói không ra nói, khóc không ra khóc, Thạch Dân Uy run rẩy, hắn ta đã kích động đến mức không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, đưa tay đỡ hắn ta đứng dậy: "Sư gia mau đứng lên, dưới đầu gối đàn ông có vàng. Nếu ngươi không có tài năng, học vấn thật sự, ta cũng sẽ không để ngươi đi."

"Dân Uy quỳ trước trời, trước vua, trước cha mẹ, còn quỳ trước tiểu thư. Tiểu thư là người mà Dân Uy kính phục nhất kiếp này. Nếu không có tiểu thư thì ta đã hóa thành đống xương tàn từ lâu rồi."

Cố Thanh Hoàn cười đáp: "Cần gì phải nhắc lại chuyện cũ. Có một việc ta phải dặn dò ngươi."

Thạch Dân Uy thông minh như vậy, lập tức nói: "Tiểu thư không cần dặn dò, Dân Uy sống là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư. Dù cho có vào phủ Thái tử thì Dân Uy cũng chỉ nhận một chủ nhân là tiểu thư. Vì vậy, tiểu thư hãy yên tâm."

Nghe hắn ta nói như vậy, Cố Thanh Hoàn cũng phải nghẹn họng, lát sau mới nói: "Ngươi chuẩn bị đi, tối nay đi luôn. Ta viết một lá thư, ngươi đem qua đưa cho huynh ấy."

"Vâng, tiểu thư."

"Vào phủ đó, nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít. Mặc dù huynh ấy là Thái tử nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu một bước, mà bước này rất quan trọng, ngươi phải dùng hết tâm sức."

Thạch Dân Uy thận trọng đáp: "Tiểu thư yên tâm, Dân Uy nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của tiểu thư."



Phủ Thái tử.

A Ly đẩy cửa bước vào. Không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, cậu bước đến trước mặt Thái tử, ghé tai nói thầm: "Thái tử gia, có người của Thanh phủ đến."

Triệu Cảnh Diễm chau mày, vẫy tay bảo: "Đêm đã khuya, mọi người về đi, chuyện của Hộ bộ ngày mai bàn tiếp."

Các mưu sĩ hành lễ rồi từng người xin cáo lui.

Tưởng Hoằng Văn duỗi người, đứng dậy vận động tay chân đang tê buốt rồi hỏi: "Ai đến vậy?"

"Thất gia, là Thạch sư gia."

"Là hắn ta?" Trên mặt Tưởng Hoằng Văn có vẻ vui mừng, qua mặt chủ nhân mà ra lệnh: "Mau mời vào!"

Triệu Cảnh Diễm khẽ liếc hắn ta: "Sao thế, người này hợp ý của huynh sao?"

"Đâu chỉ có hợp ý ta. Lúc trước, khi những lời đồn đại trong kinh nổi lên, ta và các mưu sĩ trong phủ của đệ bó tay hết cách, chính hắn ta đã cẩn thận phân tích tình hình, từng bước giải quyết. Đình Lâm, không phải ta nói chứ, nếu có sự trợ giúp của hắn ta thì đệ sẽ như hổ thêm cánh."

Triệu Cảnh Diễm dùng đầu ngón tay chấm lên mặt bàn rồi nói: "Huynh cũng không nghĩ xem hắn ta họ gì, Thạch Các Lão là người thế nào. Thật ra ta cũng muốn mời Thạch Dân Uy vào phủ, nhưng hắn ta là người của Thanh Hoàn, ta không tiện ra tay."

"Thái tử gia, Thạch sư gia đến!"

Vừa dứt
lời, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu tro từ từ bước vào, quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân Dân Uy bái kiến Thái tử, đây là thư tiểu thư tận tay viết, mời Thái tử gia xem."

"Không cần đa lễ, đứng lên đi."

Triệu Cảnh Diễm lười biếng giơ tay lên, nhận lấy bức thư A Ly đưa qua rồi mở ra xem.

Đột nhiên, hắn bật dậy từ trên ghế thái sư, làm Tưởng Hoằng Văn đứng bên cạnh cũng hoảng hồn.

"Cô ấy giao ngươi... cho ta?"

Thạch Dân Uy đứng dậy, phủi nhẹ bụi bẩn trên người, nói rành mạch từng chữ: "Tiểu thư nói, mặc dù Thái tử gia là Thái tử, thế nhưng cuối cũng vẫn thiếu một bước, bước này rất quan trọng, bảo ta phải dùng hết tâm sức giúp đỡ ngài."

"Ha ha ha... Ta nói sao chứ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến." Tưởng Hoằng Văn vui như mở cờ trong lòng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện mình dùng chữ "Tào Tháo" vào lúc này có hợp hay không.

"Được, được!"

Triệu Cảnh Diễm cố kìm nén sự sung sướng trong lòng, cười bảo: "Thường có thiên lý mã, nhưng hiếm khi có Bá Nhạc. Thạch Dân Uy, ngươi đừng khiến bản Thái tử phải thất vọng."

Thạch Dân Uy hành lễ, cung kính đáp: "Dân Uy sẽ cố hết sức mình."

Triệu Cảnh Diễm nhìn hắn ta một lát rồi nói to: "Người đâu, chuẩn bị sân viện tốt nhất cho Thạch sư gia. Ngoài ra, điều bốn nô tỳ sang chăm sóc chuyện ăn uống ngủ nghỉ của hắn ta, không được phép lơ là."

"Vâng, gia!"

A Ly duỗi tay ra: "Sư gia, mời đi theo ta."

Thạch Dân Uy cười thưa: "Thái tử gia, Dân Uy đi trước, ngày mai xin được chong đèn nói chuyện thâu đêm với Thái tử."

Thấy Thạch Dân Uy đã đi xa, Tưởng Hoằng Văn chớp mắt hỏi: "Đình Lâm, tâm trạng lúc này thế nào?"

"Muốn cười!"

Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ một lát, sau đó lại nói thêm một câu: "Muốn cười cả ngày."

Cô đưa Thạch Dân Uy đến đây, thay hắn san sẻ gánh nặng, điều này đủ để thấy được trái tim của cô và hắn đã hòa cùng một nhịp.

Hai trái tim hòa cùng một nhịp, chém sạch mọi chông gai, hắn còn gì phải sợ nữa.

Triệu Cảnh Diễm cảm thấy ấm áp, trong đôi mắt phượng như có ngọn lửa đang cháy bập bùng. Nếu lúc này cô ở đây thì tốt biết bao, hắn nhất định sẽ hôn lên môi cô một cái.

"Lúc này vẫn chưa phải lúc để cười, còn cả đống việc đang chờ xử lý kia kìa, đừng đắc ý quá mà quên nhiệm vụ." Thấy Triệu Cảnh Diễm cười tủm tỉm, Tưởng Hoằng Văn bèn tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

"Thái tử gia, Cao Tiểu Phong đến."

Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm trở nên hờ hững: "Hôm nay phủ Thái tử của ta thật là náo nhiệt."

"E là đến vì chuyện hôn sự, nếu không thì lúc này hắn nên ở Thần Cơ Doanh mới đúng." Tưởng Hoằng Văn phân tích.

"Hôn sự có điều gì cần phải bàn bạc nữa?"

"Chuyện này thì đệ không hiểu rồi, trong chuyện này còn rất nhiều thứ phải lo."

Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng nhìn hắn ta: "Nói cứ như huynh rất có kinh nghiệm vậy."

"Kinh nghiệm thì Thất gia đây không dám nhận, nhưng có một điểm đệ phải cẩn thận. Cao gia không hề đơn giản đâu, vì tương lai của đệ và Cố Lục, đệ phải chừa lại cho mình một đường lui."

Triệu Cảnh Diễm trầm ngâm một lúc rồi cười nhạt.



Thời gian luôn yên lặng trôi qua giữa sự vô ý và lộn xộn. 

Chớp mắt mà đã đến tháng Ba, Xuân về hoa nở.

Qua vài ngày nữa là ngày mừng thọ của lão tổ tông, việc chuẩn bị trong Kinh khá rôm rả. Những người có quan hệ hay không có quan hệ với Tưởng gia đều muốn nói vài câu với lão tổ tông trong ngày mừng thọ này. Ý của Túy Ông không phải ở rượu, mục đích thật sự của bọn họ là người đứng sau Tưởng gia.

Vào một buổi chiều đầy nắng, Lý công công đích thân dẫn theo nội thị đưa đồ ban thưởng đến Tưởng gia.

Nghe tin, lão tổ tông mặc triều phục của cáo mệnh phu nhân, cầm cây gậy đầu rồng do hoàng đế ban tặng, run run ra ngoài đón tiếp.

Tưởng gia được vẻ vang vô hạn.

Ngày Ba tháng Ba, đại cát, trời trong gió mát.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của lão tổ tông, cổng lớn của Tưởng phủ mở rộng, cả phủ treo đèn kết hoa. Trước cửa phủ người ra kẻ vào nườm nượp, rất náo nhiệt.

Cố Thanh Hoàn xuống xe, có nha hoàn lanh lợi nhìn thấy bèn chạy đến: "Lục tiểu thư, Sử tiểu thư, mời hai vị vào trong, lão tổ tông đang trông mong lắm."

Đây là lần đầu tiên Sử Tùng Âm vào Tưởng phủ bằng cổng chính, trong lòng hơi lo lắng, nắm chặt lấy tay Thanh Hoàn.

Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể gặp người ấy, tim cô lại đập loạn nhịp.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Cố Thanh Hoàn an ủi rồi được nha hoàn dẫn vào trong.

Ngày Xuân, cảnh vật trong Tưởng phủ rất đẹp, mặc dù vẫn là cây cầu nhỏ với nước chảy, vẫn mái đình dừng chân nhưng lại như toát lên nét khí phái phú quý.

Lát sau, hai người nối gót vào trong.

So với mọi người trang điểm chải chuốt, hai người họ trang điểm nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt trắng hồng không tì vết, có cảm giác thanh thoát, tao nhã hơn.

Khi nhìn về phía Cố Thanh Hoàn, vẻ mặt của lão tổ tông mang theo ý dò xét.

Ài…

Rốt cuộc vẫn là Tưởng gia không có phúc, một cô gái tốt như thế... Nhưng nó có thể ở bên cạnh Đình Lâm cũng là một việc rất tốt.

Không nói đến y thuật của nó có thể điều trị cơ thể giúp Đình Lâm, chỉ với trí tuệ của đứa trẻ này thôi thì cũng là một sự hỗ trợ rất to lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện