Thịnh Thế Kiều Y

Đúng là quái lạ


trước sau

"Lục nha đầu, mau qua đây, ngồi xuống trước mặt lão tổ tông."

Cố Thanh Hoàn nhìn qua nhìn lại, sau đó bèn nắm tay Sử Tùng Âm kéo tới, cùng ngồi trước ghế tựa của lão tổ tông.

Mọi người nhìn thấy vậy, không lấy làm ngạc nhiên.

Nghe nói lão tổ tông rất yêu quý vị Cố nữ y này, xem ra lời đồn là thật. Chỗ ngồi đó, đến cháu gái, chắt gái ruột của lão tổ tông còn không được ngồi.

Từng nhóm nữ quyến lần lượt vào trong, phòng khách rộng lớn đã chật kín người.

Lão tổ tông sợ không quan tâm được tới tất cả, thất lễ với người này hoặc người kia, thế là lệnh cho Chu thị dẫn đám tiểu bối ra ngoài vườn ngắm hoa, chỉ giữ các phu nhân ở lại nói chuyện phiếm.

Vườn hoa của Tưởng phủ vô cùng đẹp, lại đang là mùa xuân, hoa đua nhau khoe sắc. Cố Thanh Hoàn đỡ lấy tay của Chu thị, tranh thủ bắt mạch giúp cô ấy.

"Mạch tượng rất tốt, không cần lo lắng."

Chu thị đã có thai hơn ba tháng nhưng vẫn chưa thấy lộ bụng. Sắc mặt của cô ấy hồng hào, trông là biết được điều dưỡng rất tốt.

"Ăn ngon, ngủ ngon, nếu mạch tượng còn không tốt thì thật có lỗi với sự vất vả của muội."

Cố Thanh Hoàn chỉ cười mà không nói gì.

Chu thị nhìn quanh, thấp giọng bảo: "Mới sáng sớm lão Thất đã cố tình chạy đến chỗ ta dặn dò, nói rảnh việc rồi sẽ đến, bảo muội đợi đệ ấy ở trong sân."

Cố Thanh Hoàn nghe xong liền cười. Cái tên đó đến nào phải vì cô, rõ ràng là đến vì Tùng Âm.

Chu thị thấy cô không hề e thẹn thì trêu ghẹo: "Lão Thất này, không thương thì thôi, thương rồi thì thương đến ngu hết cả người. Xem kìa, mới mấy ngày không gặp thì lòng đã nhớ nhung, muội muội thật có phúc."

Phúc khí có nhiều hơn nữa cũng không đến lượt cô.

Cố Thanh Hoàn không khỏi liếc sang Sử Tùng Âm ở bên cạnh, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ đúng như dự đoán của mình rồi, cô mới hài lòng quay mặt lại, nói tiếp: "Đại thiếu nãi nãi cứ thích chọc ghẹo muội."

Chu thị cười híp mắt: "Muội muội ngốc, dù cho chọc ghẹo thì cũng là vì thấy thích, ta ấy à, chỉ mong muội sớm gả vào thôi. Ta nói thầm cho muội biết, Đại phu nhân đã nhờ lão hòa thượng chọn sẵn mấy ngày, chỉ đợi lão tổ tông ra lệnh thôi."

Thanh Hoàn cố ý hỏi: "Lão tổ tông nói thế nào?"

Chu thị vừa nghe thấy câu hỏi này, chân mày đã hơi nhíu lại: "Cũng không biết lão tổ tông nghĩ sao, lần nào cũng không vừa ý. Vì chuyện này mà đại phu nhân đã sốt ruột đến nóng cả người rồi, lát nữa cũng phải nhờ muội muội kê cho vài đơn thuốc hạ hỏa mới được."

Ánh mắt Thanh Hoàn hơi phức tạp, cô khẽ gật đầu.

Đang nói chuyện thì một nha hoàn áo xanh vội vã tiến đến: "Đại thiếu nãi nãi, tỷ muội bên nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân đã đến rồi. Tam phu nhân bảo người ra đón tiếp."

Chu thị gật đầu, gọi nha hoàn theo cạnh đến rồi dặn dò: "Dẫn Lục tiểu thư đến đình nghỉ mát bên hồ nghỉ chân, tiếp đãi cho tốt."

"Vâng thưa Đại thiếu nãi nãi. Lục tiểu thư, mời đi theo nô tì!"

Đình nghỉ mát có bốn góc, thiết kế rất tinh tế.

Cố Thanh Hoàn thích yên tĩnh, cô ngồi trong đình uống trà, trò chuyện với Sử Tùng Âm vô cùng vui vẻ.

Được nửa tuần trà, Tưởng Hoằng Văn đã vội vã chạy đến, trên trán hơi rướm mồ hôi.

Hắn ta vừa đến, chẳng màng đến việc chào hỏi Thanh Hoàn, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Sử Tùng Âm. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giống như bị bỏng vậy. Mặt đỏ ửng, khóe miệng đều khẽ mỉm cười, ánh mắt quấn quýt lấy nhau như tơ nhện, quấn chặt lấy tim của hai người.

Thấy vậy, Cố Thanh Hoàn ra hiệu cho Xuân Nê rồi tránh đi chỗ khác. Hai chủ tớ chầm chậm đi dọc bờ hồ.

"Tiểu thư, hôm nay là ngày mừng thọ của lão tổ tông, sao Thái tử gia không đến chúc thọ?"

Cố Thanh Hoàn im lặng một lát rồi đáp: "Tưởng gia đã quá nổi bật, nếu Thái tử đích thân đến, sẽ chỉ là thêm dầu vào lửa, trái lại sẽ không tốt."

Xuân Nê không hiểu cho lắm.

"Quận chúa Hoa Dương đến!"

Cũng không biết nha hoàn nào ở bên ngoài đã hét lớn lên, trong phòng khách bỗng im bặt lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Hiện giờ người đàn bà này đã trở thành trò cười trong tầng lớp quý tộc của Kinh thành. Đến đứa con gái đang yên đang lành cũng đi làm thiếp cho người ta, sao Tưởng gia có thể mời bà ta đến chứ?

Trong mắt lão tổ tông thoáng qua chút cảm xúc, dù cảm thấy không vui trong lòng, thế nhưng người vẫn cười bảo: "Tam phu nhân, con thay ta tiếp đón."

Hàn thị thấy lão tổ tông mở lời, chỉ đành nhắm mắt ra ngoài đón người vào.

Một lát sau, một người đàn bà mặc quần áo màu nhạt ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng khách, tiến đến trước lão tổ tông, kính cẩn lạy một cái.

Mọi người tạm gác chuyện chuyện riêng lại, đưa mắt nhìn về phía Triệu Hoa Dương, dáng vẻ đều như đang chờ xem kịch hay.

"Chúc lão tổ tông an khang, sống lâu trăm tuổi."

Lão tổ tông híp mắt cười: "Đúng là khách quý, ngọn gió nào đã thổi Quận chúa đến đây vậy."

Vừa nghe được câu này, trong lòng mọi người đã rõ, hóa ra là khách không mời mà đến, lần này Triệu Hoa Dương lại định bày trò gì đây.

Triệu Hoa Dương đã nhìn thấy hết thái độ của mọi người, trên môi nở nụ cười kỳ lạ như có ý gì đó: "Trong lòng nhớ đến ngày đại thọ của lão tổ tông, thế nên ta chuẩn bị cho lão tổ tông chút quà mọn."

Lão tổ tông cười nhạt: "Đã để Quận chúa phải tốn kém."

"Lão tổ tông nói sao vậy, còn phải xem lão tổ tông có thích quà mừng này hay không đã chứ! Nhưng..."

Triệu Hoa Dương ngân giọng thật dài, ngẩng cao đầu nói tiếp: "Nhưng ta đoán món quà này nhất định có thể làm cho tất cả mọi người bất ngờ đấy!"

"Ồ?" Ánh mắt lão tổ tông lóe lên, bà cụ đăm chiêu nhìn Triệu Hoa Dương, thoáng cảm thấy bất an.

Động cơ đến đây của người phụ nữ này tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến để tặng quà.

Không đợi bà cụ lên tiếng, Triệu Hoa Dương đã ra hiệu cho hai tỳ nữ phía sau, tỳ nữ lập tức mở bức tranh trong tay ra.

"Món quà hôm nay ta dâng lên cho lão tổ tông là một bức tranh, người nhất định có thể nhận ra được người trong tranh..."

Bức tranh từ từ được mở ra, mọi người ồ lên kinh ngạc.

Người trong tranh, người trong tranh... chẳng phải là Cố nữ y nổi tiếng trong Kinh thành sao!

Triệu Hoa Dương cười rạng rỡ: "Lão tổ tông, mắt người không tốt, cho phép ta thay người đọc lời đề của bức tranh này: Tìm nàng trăm nghìn lần giữa chốn đông người, bỗng nhiên quay đầu, nàng lại ở ngay nơi ánh đèn tàn. Tết Nguyên tiêu, năm Bảo Khánh thứ bốn mươi mốt, đêm, Đình Lâm tặng Hoàn Hoàn!"

Dứt lời, phòng khách ồn ào bỗng trở nên yên ắng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe
được.

Đại phu nhân Trương Thị tái mặt, choáng váng như muốn ngã, vẻ mặt hoảng sợ như gặp phải ma.

Đình Lâm tặng Hoàn Hoàn?

Chuyện này... Chuyện này... Lão tổ tông lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười mà như không của Triệu Hoa Dương, sắc mặt từ từ trầm xuống, thầm thở dài một tiếng.

Hai mẹ con nhà này, quả nhiên đều không phải thứ tốt đẹp gì!

Con dao sáng loáng đã đâm đến Tưởng gia rồi.



Trong đình nghỉ mát.

Một tia nắng xuân chiếu xuyên qua mái đình, ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt của cô gái.

Sử Tùng Âm bỗng chốc cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngại ngùng: "Hôm nay trong phủ bận như thế, huynh cần gì phải đến thăm ta?"

Tưởng Hoằng Văn mỉm cười nhìn cô: "Những người đó đâu có quan trọng bằng muội."

Sử Tùng Âm càng cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt tươi cười cũng càng lúc càng đỏ. Cô hờn dỗi nói thầm: "Lúc nào cũng chỉ biết nói lời hay để dỗ ngọt ta, huynh..."

Trong lúc bất ngờ, cô còn chưa kịp thốt lên thì đã bị nhấn chìm.

Tưởng Hoằng Văn đột nhiên đưa một tay ra ôm chặt lấy hông Sử Tùng Âm, còn một tay khác thì đỡ sau lưng cô ấy. Hắn ta kéo cô ấy vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đó.

Trong phút chốc, Sử Tùng Âm rối bời, bàn tay chỉ biết nắm lấy vạt áo của hắn ta không buông, từ từ nhắm mắt lại.

Đầu lưỡi quấn lấy nhau khiến hai người như hai con cá ngộp nước.

Một lúc lâu sau, Sử Tùng Âm mới khó khăn thoát khỏi nụ hôn nồng cháy này. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, chỉ vùi đầu vào trước ngực người đàn ông, ngại ngùng nhíu mày.

Tưởng Hoằng Văn thở gấp, nói như đang mớ ngủ: "Tùng Âm, trước giờ ta chưa từng thấy vui như vậy."

Sử Tùng Âm mỉm cười, niềm vui không ngừng cuộn trào trong lòng: "Ta cũng thế."

Lời vừa dứt thì không có thêm âm thanh gì nữa, ánh nắng ấm áp của ngày xuân chiếu lên hai người họ, khiến họ có cảm giác không biết bản thân đang ở nơi đâu.

Đột nhiên, một giọng nói bất ngờ vang lên phá tan không gian yên ắng trong đình.

"Lão Thất, lão Thất!" Chu thị vịn tay nha hoàn, gấp gáp chạy đến. 

Sao tỷ ấy lại tìm đến đây? Hai người kinh sợ, vội vã tách ra.

Mặt Sử Tùng Âm đỏ ửng lên, cô hoảng loạn hỏi: "Hoằng Văn, làm sao đây?"

"Đừng sợ, Đại tẩu đứng về phía ta!"

Tưởng Hoằng Văn hạ giọng an ủi, sau đó vội chạy ra đón Chu thị: "Đại tẩu đang mang thai, làm gì mà chạy nhanh đến vậy?"

Chu thị thở gấp, thoáng liếc nhìn bóng hình xinh đẹp trong đình, giận dữ nói: "Đệ còn hỏi ta. Trong phòng khách... Trong phòng khách đã loạn lên rồi. Bức tranh đó... Bức tranh đó... Triệu Hoa Dương cầm đến."

Tưởng Hoằng Văn nghe mà mờ mịt.

"Tranh gì? Triệu Hoa Dương gì? Đại tẩu nói rõ xem nào."

Chu thị giậm chân, đáp: "Tết Nguyên tiêu, bức tranh Thái tử vẽ cho Thanh Hoàn..."

Ầm! Tưởng Hoằng Văn có cảm giác như bị sét đánh trúng, cả người chết sững. Một lát sau, hắn ta đột nhiên hét lớn: "Đại tẩu, tỷ ở đây với Tùng Âm, đệ đi tìm Cố Thanh Hoàn!"

Chu thị bị hắn ta làm cho giật mình. Cô khẽ vuốt ngực, an ủi trái tim đang đập loạn của mình, nhìn Sử Tùng Âm vẫn còn đang kinh hoảng, sau đó lại nhìn theo bóng lưng của tiểu thúc, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

Cô giậm chân thở dài, nghiến răng nói: "Đây là chuyện gì chứ!"



"Cố Thanh Hoàn, bức tranh lần trước Đình Lâm vẽ cho cô, cô để ở đâu vậy?" Tưởng Hoằng Văn hùng hổ bước đến.

Cố Thanh Hoàn không hiểu chuyện gì: "Để trong thư phòng, sao thế?" "Hiện tại bức tranh đó đang ở trong tay Triệu Hoa Dương, phòng khách đã loạn cả lên, lần này chắc không che giấu được nổi nữa."

"Sao có thể?"

Cố Thanh Hoàn giật mình, mọi suy nghĩ lập tức ùa đến trong phút chốc. Cô dừng chân lại, quay đầu cười lạnh lùng.

"Hoằng Văn, huynh mau chóng thông báo cho Đình Lâm."

"Còn cô?"

"Ta phải về phủ một chuyến, xem thử bức tranh đó có còn hay không."

Tưởng Hoằng Văn lập tức hỏi dồn: "Nếu không còn thì sao?"

Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn trở nên sa sầm: "Nếu không có thì đúng thật là có quỷ!"



"Tiểu thư, người xem, bức tranh vẫn còn đây!" Nguyệt nương chỉ vào cuộn tranh trong hộp, thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Hoàn chau mày: "Mở ra cho ta xem thử!"

Nguyệt nương vội cầm hai bức tranh lên, quay người bước đến trước bàn đọc sách, tháo dây buộc rồi cẩn thận mở tranh ra.

Nhưng vừa nhìn thấy bức tranh, Nguyệt nương đã chết sững như bị sét đánh. Đây nào phải bức tranh ban đầu, nó đã bị người ta đánh tráo rồi.

Nguyệt nương nôn nóng đến toát mồ hôi hột: "Đồ chết bầm nào lại làm ra chuyện thất đức thế này, đúng là giết người mà!"

"Hai bức tranh đều bị đánh tráo rồi sao?" Vội mở bức tranh còn lại ra, Nguyệt nương lại càng hoảng sợ.

Cố Thanh Hoàn nhìn hai bức tranh sơn thủy, sự ngạc nhiên ban đầu dần dần biến mất, trong lòng bỗng có dự cảm không lành. Li miêu tráo Thái tử, thần không biết quỷ không hay, là ai mà có gan lớn đến vậy?

Mọi thứ xung quanh như bị nhuộm đầy mực đen, cô đã rơi vào trong một không gian đầy rẫy nguy hiểm, khắp nơi đều có kẻ địch đang rình rập.

Cô hít thở một cách khó khăn, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện tim mình đang đập nhanh hơn.

"Người đâu, chuẩn bị kiệu, ta muốn đến phủ Thái tử."

Tiền Phúc giật mình sợ hãi, mở lời khuyên ngăn: "Tiểu thư, vào lúc này..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện