“Em thu thập xong đồ đạc rồi đúng không?” Ngụy Nam thấy bên trong còn có người: “Em lây ra đi, anh đứng đây chờ em.”
Dù sao cũng là phòng ngủ của con gái, anh đàn ông đàn ang không tiện đi vào, vì thế kiếm miếng xong là nghiêm chỉnh đứng yên ngoài cửa.
“……Dạ.” Thích Hân Nhiên lên tiếng, xoay người vào ký túc xá lấy hành lý.
Thật ra cũng chỉ có một cái vali lớn mà thôi, cô hoàn toàn có thể xách được xuống tầng.
Trái lại là hai cô nàng đang trốn sau cô kìa, cả hai đều tay mảnh chân mảnh vóc dáng lại không cao.
Xách, đeo, vác, kéo, cả người toàn túi lớn túi bé, trông chẳng giống về quê mà cứ như là dân chạy nạn vậy.
Trường hợp này mỗi học kỳ đều có một lần, Thích Hân Nhiên đã thấy nhiều nên không quá bất ngờ, còn Ngụy Nam lần đầu được mở mang tầm mắt thì hơi buồn cười.
“Các cô ấy có cần hỗ trợ không?”
Ngụy Nam quay đầu sang khẽ hỏi cô, Thích Hân Nhiên còn chưa trả lời mà hai cô gái đứng sau đã lập tức hô: “Không cần không cần, chúng tôi tự xách được!”
Ăn cơm chó vào làm việc rất thoải mái! Các cô gái độc thân tuyệt không nhận thua!
Thích Hân Nhiên: “……”
Được, có chí khí, không làm mất mặt phòng ký túc xá của bọn cô.
…… Tuy nhiên, do lương tâm không cho phép nên chị đại Thích hay tay trống trơn vẫn vươn ra viện trợ cho mỗi người một túi, thuận tiện treo một cái cho bạn trai, bốn người trước sau cùng nhau xuống tầng.
Sau đó lái xe đưa Chung Tình và Nghiêm Chân ra ga tàu cao tốc.
Ngụy Nam cũng không phải người quá nhiệt tình, chẳng qua nhìn ra Thích Hân Nhiên muốn nhờ anh giúp lại ngượng ngừng không dám mở miêng nên mới chủ động đề ra.
Dù sao hai người đang nhàn rỗi, hai cô gái kia lại là bạn cùng phòng của cô, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ biết đâu tương lai sẽ có lúc hữu dụng.
Bởi vậy, đi tới đi lui đã gần 12 giờ, hai người dứt khoát vòng đi tìm nơi ăn trưa.
Sau khi ăn xong thì dạo siêu thị mua ít đồ về dự trữ, trước đây anh ở một mình không cần nhưng giờ có thêm một cô bạn gái vẫn nên sắm sửa đầy đủ mới được.
“Này này, anh mua gì đấy?” Thích Hân Nhiên nhìn thứ anh vừa đặt vào trong xe đẩy, lại giơ tay lấy nó ra: “Anh mua cốc làm gì, chẳng phải trong nhà đã có mấy cái cốc thủy tinh rồi ư?”
“Mấy cái kia giống nhau, không có gì đặc biệt cả.” Người nào đó giải thích: “Lần trước không phải đã hẹn đi mua cốc đôi với nhau sao?”
???
Cô hẹn với anh bao giờ?
Thích Hân Nhiên nhíu mày, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ nhớ lại, rốt cuộc cũng tìm được tí xíu hình ảnh ở một góc nào đó trong đầu ——
Hình như là buổi tối cô thay áo ngủ mới, cô cho rằng Ngụy Nam bị mắng đến mức trốn vào trong phòng tắm khóc nên mới thuận miệng đồng ý.
Nghĩ đến chuyện này lại không khỏi buồn cười, cười cười, chẳng chú ý để ai kia thực hiện được, cuối cùng vẫn mua một bộ cốc.
Nhưng may sao anh đã chịu ghi nhớ, không mua cặp hồng xanh hay hồng trắng gì gì đó nữa mà chọn cặp đen trắng, anh dùng đen, cô dùng trắng, hai cái cốc đặt cạnh nhau còn tạo thành một hình trái tim…… Khụ, thật là trẻ con.
Buổi tối không định ăn bên ngoài nên hai người vòng qua khu thực phẩm tươi sống mua chút thịt và rau, lượng mua chắc chắn không dừng lại ở một bữa cơm, Thích Hân Nhiên cảm thấy hơi nhiều toan thả lại vài thứ thì bị Ngụy Nam đè tay lại: “Ngày ngày ở nhà em không nấu cơm bao giờ ư?”
“Em đâu ngày ngày ở nhà? Từ mai đã bắt đầu tới phòng làm việc rồi, cùng lắm thì có thể về ăn bữa tối thôi.” Thích Hân Nhiên đáp: “Muộn quá thì lại ăn bên ngoài hoặc gọi đồ về…… Tay nghề của em lại không tốt bằng anh, có gì để làm chứ.”
“Lười quá.” Ngụy Nam bất lực xoa đầu cô, thả lại mấy thứ có hạn sử dụng ngắn xuống: “Có thời gian thì vẫn nên tự nấu hơn, chỉ hai món thôi mà.”
“Em biết rồi.” Thích Hân Nhiên đáp cho có rồi đẩy vai bạn trai chạy lấy người: “Anh mau đi tính tiền đi.”
Hừ hừ, còn lâu cô mới nấu.
Chờ người nào đó về lại nấu cho cô ăn.
Perfect.jpg
Về đến nhà thả đồ xuống, cả hai đều lười biếng không muốn thu dọn, bật TV cùng nhau rúc trên sô pha, không làm gì khác mà chỉ ôm nhau tâm tình một lát.
Sau đó, tiếng nói chuyện nhỏ dần, hai người đều dậy sớm nên giờ thả lỏng tất nhiên đã mệt rã.
Không rõ ai dừng lại trước mà chỉ biết xung quanh đều là những thứ quen thuộc, không khí yên bình, áo lông ấm áp trên người, đôi bên dựa vào nhau rồi cứ thế thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã sẩm tối.
Đầu bếp Ngụy nhận nhiệm vụ nấu cơm tối, cô nàng Thích không có việc gì làm thì đi sắp xếp đồ mua từ siêu thị về, sau đó lôi đồ dùng hàng ngày trong vali ra tìm chỗ để.
Mặc dù trước đây cũng thường xuyên đến, nhưng chỉ ở lại một ngày hoặc nửa ngày hoặc một buổi tối, ngay cả quần áo thay cũng chẳng để lại, mỗi lần rời đi đều có cảm giác như qua đêm ở khách sạn.
Hiện tại thì khác.
Bồn rửa tay trong phòng tắm có sữa rửa mặt và các loại mỹ phẩm dưỡng da của cô, đồ của cô cũng chiếm một nửa tủ quần áo.
Còn có tủ lạnh đựng mặt nạ, laptop trong thư phòng.
Đương những thứ thuộc về cô trở nên dễ bắt gặp trong nhà thì mới dần có cảm giác hai người đang thật sự sống chung.
Sống chung……
Trải nghiệm này sẽ thế nào đây?
Tuy rằng cô không cho rằng chỉ giữa nam nữ sắp kết hôn mới có thể sống chung, nhưng ít nhất chuyện này diễn ra khi quan hệ giữa hai người đã vô cùng thân mật mới có thể làm.
Thực sự không phải mối quan hệ thân mật vì từng lăn giường mà là từ tâm đến thân đều hoàn toàn tin cậy anh, chỉ nhận định sự thân thiết đến từ mình anh.
Cô không rõ chính mình bắt đầu có cảm giác này từ khi nào, thậm chí chưa từng phát hiện ra.
Cho đến ngày đó anh đề nghị đưa cô về nhà, mà cô không hề do dự đồng ý lời mời của anh, bấy giờ cô mới giật mình phản ứng lại, hóa ra từ trong tiềm thức cô đã đặt anh vào một vị trí quan trọng như thế.
…… Nếu đây còn không phải thích anh thì thật là lừa mình dối người.
Chậc chậc.
Mới hơn nửa tháng không gặp mà liêm sỉ còn đúng một tí.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, xem ra yêu đương cũng không khác là bao.
“Người đâu! Mau ra đây!” Không chịu nổi cô đơn, đầu bếp Ngụy đứng trong bếp gọi một tiếng.
“Em ra làm gì!” Cô nhanh chóng sắp xếp những thứ còn lại: “Đang bận lắm!”
“Anh nấu xong rồi đó, em không định ra nếm thử hả?”
“……” Hừ, chỉ biết dùng đồ ăn để dụ dỗ cô thôi: “Em ra ngay!”
Bữa tối hôm nay được nấu thịnh soạn hơn bình thường, do trời lạnh nên anh làm một nồi thịt ngỗng, vừa nấu vừa nhúng được rau và thịt vào rất thơm.
Ngụy Nam còn khui một chai vang đỏ, trông cứ như muốn ăn mừng gì đó.
Mừng gì?
Noel đã sớm qua, Valentine thì vào tháng sau, cách gần nhất cũng chỉ có tiết mùng tám tháng chạp.
Tiết mùng tám tháng chạp uống vang đỏ…… Không được đâu?
Hơn nữa anh cũng đâu nấu cháo.
Thích Hân Nhiên suy nghĩ một lúc mà chẳng ra, vả lại đang đói bụng nay bị nồi thịt nóng hầm hập mời gọi đến réo cả bụng.
Nhân lúc ai kia vào phòng bếp lấy đồ, cô bèn gắp một miếng thịt lên ăn vụng, ngon đến quên cả trời đất —— ai rảnh nghĩ xem hôm nay là ngày nào chứ, cứ ăn no trước rồi tính.
Ngụy Nam thấy cô ăn vui vẻ thì cũng không nhiều lời, vừa nhúng thịt vừa nhúng thứ khác đến khi chín thì múc ra cho cô, phục vụ vô cùng chu đáo.
Chẳng mấy khi được hưởng thụ, Thích Hân Nhiên ăn rất nhiều, rượu cũng uống không ít, cuối cùng ăn no buông đũa lại chống cằm nhấp rượu, cong môi, mỉm cười ngắm ai kia ăn.
Ánh mắt kia…… Ngắm đến mức làm cả người anh nóng lên.
Chết tiệt.
Nghĩ đến buổi tối còn có việc chính phải làm, Ngụy Nam quay đầu hắng giọng, duỗi tay véo véo khuông