“……” Thích Hân Nhiên lập tức ngậm miệng, thoáng ngượng ngùng quay mặt đi, hắng hắng giọng: “Khụ khụ.
”
Trước cô từng hát cho đội văn nghệ, nhưng kể từ năm lớp 4 tiểu học về sau thì cô không hát trước đám đông nữa.
Cô không đặc biệt hứng thú với nó, nhiều khi đến KTV, cô chỉ ngồi ăn uống chứ không bao giờ động vào micro.
Mới rồi hát làm cô cảm thấy rất thẹn.
Ngụy Nam liếc nhìn cô, ngoài miệng tiếp tục hát còn tay lại hư hỏng ôm eo cô, xoa nhẹ hai cái qua lớp áo lông mềm mại.
Sau đó phòng live stream truyền ra tiếng đứt quãng.
“…… Này, anh đừng làm thế được không? Phiền ghê…… Bỏ tay ra!…… Ha ha ha anh cái đồ khốn nạn này ha ha ha mau dừng lại!”
–???
– Không ngừng tưởng tượng – ing.
– Có người nào dịch ống kính đi được không.
– Anh Lâm hát sai lời rồi ha ha ha.
– Bình tĩnh!! Anh Lâm!!
– Anh Lâm đừng hứng quá kẻo Đường Đại mang gia pháp ra xử đấy.
– Moá, cười rớt hàm luôn 2333.
“…… Rồi rồi rồi, anh buông tay, em cũng buông tay.
”
Mãi mới hát xong, Nam Lâm vừa thở phì phò cười vừa nói, sau lại kêu một tiếng mới chịu ngừng nghỉ.
“Anh buông ra trước đi.
”
“À không, cùng nhau buông.
”
“Này, sao em không nói lý gì hết vậy?”
“Ai thèm nói lý với cái tên không biết xấu hổ như anh.
”
“Vậy lại làm mấy việc không biết xấu hổ —— Shhh! Á đau!”
– Tiếng anh Lâm kêu sao mà thảm thiết ha ha ha ha.
– Hiện trường bạo lực gia đình.
– Anh Lâm đừng tự xuống lòng đất như thế chứ.
– Mỗi ngày đều ngứa đòn.
jpg
– Yêu nhau lắm cắn nhau đau ấy mà!!
– Bài tiếp theo đâu đâu đâu đâu.
“Nhanh lên.
” Thích Hân Nhiên lăn con chuột lướt qua lướt lại danh sách phát nhạc: “Tiếp theo anh muốn hát bài nào?”
“Em muốn nghe gì?” Ngụy Nam hỏi cô: “Anh hát bài em muốn nghe.
”
“……” Cô chỉ tham gia góp vui, tự dưng bị hỏi cũng không nghĩ ra bài gì, thế là cô lại đẩy vấn đề này sang cho fan: “Các bạn có muốn nghe bài nào không?”
– Yes yes yes.
– Quéo, Đường Đại em yêu chị!!
– Thanh mị hồ (1) điii.
– Cầu Thanh mị hồ!!
– Thanh mị hồ.
– Hát Thanh mị hồ →_→
Đây…… Là bài gì?
Thích Hân Nhiên nhìn từng bình luận lướt qua, cảm giác bản thân cứ như người tối cổ.
“Hay lắm hả?” Cô khiêm tốn hỏi.
– Hmmmmm.
– Vch Đường Đại chưa từng nghe á?
– Hay lắm hay lắm!
– Đảm bảo chị đẹp sẽ được chứng kiến sự lợi hại của anh Lâm.
– Series không nghe không phải người Trung Quốc đó.
– Đường Đại a a a hãy tin chúng em!! Hay lắm luôn!!
Thích Hân Nhiên: “……”
Sao càng xem càng cảm thấy không thể tin vậy???
Cơ mà nghe cái tên đã thấy đầy mùi lẳng lơ, chắc phong cách cũng giống cái bài vừa rồi ha?
Chậc chậc.
Quả nhiên fangirl đều thích nghe tiếng tràn ngập sắc tình, kịch truyền thanh đã vậy mà nhạc cũng thế, động một cái là a a á á niềm vui ơi, đến đây nào……
Khụ, thật là tẩy não.
Dù sao thì cái danh hiệu streamer này cũng không thể bị xóa bỏ hoàn toàn.
“Anh hát được không?” Thích Hân Nhiên quay đầu nhìn nhìn người nào đó, người sau tỏ vẻ “Em quyết định đi, anh thế nào cũng được”, thế là cô nói vào micro: “Vậy Thanh mị hồ nhé.
”
Phòng live stream nháy mắt bùng nổ, số lượt nghe cũng nhanh chóng tăng vọt, chỉ trong thời gian một bài hát đã sắp đạt mốc một trăm nghìn.
Con chuột “Lách cách” hai tiếng, sau đó là tiếng gõ bàn phím lạch cạch, còn nghe thấy giọng nữ hỏi có phải bài này không.
Tiếng nhạc dạo truyền đến.
Huyền cầm réo rắt, nhịp trống khi mạnh khi nhẹ, giai điệu triền miên mờ ám.
“Nhạc cổ phong ư?” Cô khá bất ngờ: “Anh cũng sẽ……”
“Tàm tạm, hát chơi thì được.
” Ngụy Nam nhếch môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu.
Nhạc cổ phong cô từng nghe chỉ có hai loại là bi thương đau đớn hoặc vui vẻ du dương, ca từ đều rất đứng đắn, đứng đắn mà bi thương, đứng đắn mà vui vẻ.
Cô thật sự không nghĩ ra kiểu nhạc cổ phong gì có thể so sánh với cái bài 《 Ngứa 》 ban nãy.
Lời ca là thể văn cổ nom có vẻ thú vị, không biết hát lên nghe thế nào……
“Đêm về con cáo nhỏ khoác xiêm trắng cười khúc khích mắt đong đưa ~
Dáng nhẹ nhàng thướt tha bước quay đầu để ý muôn vạn điều ~” (2)
Thích Hân Nhiên: “???”
Sao, sao lại lẳng lơ thế này?!
Có chắc bản hát gốc như vậy không?
Cô kinh hãi nhìn về phía người đang