Lâu tới mức giống như đã trôi qua cả thế kỷ, tính khí của nam nhân vẫn còn dừng lại ở trong thân thể của Nghiêm Mộ Thanh. Nghiêm Mộ Thanh từ khi bị nam nhân bắn vào trong cơ thể, sau đó vẫn luôn ngốc lăng, giống như không thể tin tưởng được tất cả những chuyện này hết thảy đều là sự thực.
Thẳng tới khi tiếng nói chuyện của nữ nhân ở dưới lầu tới gần, tiếng giày cao gót dẫm lên trên cầu thang. Nghiêm Mộ Thanh đáng thương run lẩy bẩy, trước ánh mắt của nam nhân, y không thể không đặt tay vòng qua cổ của hắn, toàn bộ khuôn mặt chôn ở trong ngực của nam nhân, Trong tiếng nói của y mang theo chút nức nở, nhỏ giọng: “Van cầu cậu…”
Lý Chí còn đang ảo não về việc bản thân bị Nghiêm Mộ Thanh kẹp cho trực tiếp bắn, nghe được tiếng thỉnh cầu đáng thương hề hề của nam nhân, không khỏi lại cứng lên. Thân thể trong lồng ngực mình theo từng đợt đâm mạnh của tính khí, lại run rẩy. Lý Chí liếm liếm môi, hai tay nâng lên mông của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ giọng hỏi, “Cầu ai?”
Nghiêm Mộ Thanh giống như đem tất cả khí lực, nắm chặt lấy tay của Lý Chí, móng tay không khỏi ở trên da thịt của nam nhân, tạo ra một vết máu giống như hình hồ điệp. Mắt thấy thanh âm của tiếng giày cao gót đã sắp tới tầng ba, lập tức sẽ tới nơi này của bọn họ, tiếng khóc nức nở trong lời nói của Nghiêm Mộ Thanh càng phát ra dày đặc hơn, “Van cầu cậu, Lý Chí… Ô…”
Lý Chí xoa xoa hai phiến thịt mông của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của y, dặn: “Nghiêm tổng, kẹp chặt, đừng có đem con của tôi vẩy ra khắp trên hành lang.” (ý là đừng để tinh dịch chảy ra -_-)
Lập tức y cảm giác được tính khí trong cơ thể càng thêm bành trướng hơn, song song với lúc đó, tiếng mở cửa đóng cửa vang lên.
Lý Chí cùng Nghiêm Mộ Thanh dùng tư thế dựa sát vào nhau, nghe thấy tiếng giày cao gót ở bên ngoài đang chậm rãi đi lên lầu, Nghiêm Mộ Thanh không khỏi thật sâu thở ra nhẹ nhàng. Lý Chí không nói gì nở một nụ cười, sau đó hắn nhắc nhở, “Nghiêm tổng, ôm chặt tôi.”
Còn chưa đợi xem nam nhân phản ứng lại như thế nào, Lý Chí liền dùng một bàn tay đem mông của Nghiêm Mộ Thanh nâng lên, một bàn tay khác cường thế ôm trọn thắt lưng của y, dùng tư thế vẫn còn đang cắm ở trong cơ thể của y hướng về phía phòng ngủ đi tới. Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ ý thức được từ chỗ hai người gắn kết, có chất lòng đang chảy ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.
Đem nam nhân đang trong trạng thái đà điểu đặt xuống trên chiếc giường không lớn không nhỏ của chính mình, Lý Chí hài lòng phát hiện ra đối phương nửa thân trên vẫn còn tây trang giày da, ngay cả caravat cũng đều chưa có cởi bỏ. Phía trên caravat là ấn ký dấu hôn màu đỏ mà hắn để lại trong lúc vui vẻ. Nghiêm Mộ Thanh tầm mắt rời rạc không dám nhìn hắn, Lý Chí mặc kệ, dùng tay của mình không chút khách khí xoa nắn thắt lưng của đối phương. Trong chốc lát lại nổi lên tâm tư đùa giỡn, hắn cúi xuống, dùng thân thể của chính mình bao lên trên thân thể đáng thương của nam nhân, mang theo chút tàn nhẫn hỏi, “Nghiêm tổng, lần đầu bị nam nhân làm tới bắn tinh, cảm giác như thế nào a?”
Nghiêm Mộ Thanh gục xuống, ý đồ che đi những tình tự suy nghĩ trong mắt, cứ như vậy bị giam cầm ở trong lồng ngực của nam nhân, cùng đối phương giằng co.
Lý Chí lại ha ha nở nụ cười, hỏi: “Cùng Lâm Lị Lị ở trên giường có thích bằng bị tôi thao không?”
Thấy người ở dưới thân không trả lời, Lý Chí hung hăng cắm vào bên trong y một chút, thẳng tới khi đem Nghiêm Mộ Thanh sáp tới bắn ra.
Lý Chí nắm lấy cằm của Nghiêm Mộ Thanh, bắt buộc y phải nhìn chính mình, lại một lần nữa hỏi: “Ân? Là bị tôi thượng thích hơn hay là thượng