Nghiêm Mộ Thanh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường đơn nhỏ hẹp. Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, y có ý muốn đứng dậy, lại bị cánh tay từ phía sau ôm lấy, kéo giật về trong lồng ngực của nam nhân.
Tiểu huyệt phía sau truyền tới một cơn đau đớn, còn có cả hơi thở dâm mĩ còn lưu lại trong không khí, mặt của Nghiêm Mộ Thanh lúc đó lúc xanh, rốt cuộc cũng ý thức được tất cả mọi chuyện phát sinh trong đêm hôm qua không phải là một giấc mộng.
Y cởi bỏ đôi tay mà nam nhân vẫn còn đang ôm lấy thắt lưng của mình, trầm mặc ngồi ở mép giường, hai tay che mặt, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Y hẳn là nên khóc a, nên khóc a, nên khóc a. Hiện tại sa thải Lý Chí còn kịp sao?
Cuối cùng, Nghiêm Mộ Thanh quyết định đào tẩu.
Ngay tại thời điểm y mặc quần áo, chịu đựng đau đớn từ tiểu huyệt phía sau, chuẩn bị khập khiễng mà chạy trốn, Lý Chí trở mình một cái, ‘đông’ một tiếng ngã trên mặt đất.
Nghe thấy vậy… rất đau…
Nghiêm Mộ Thanh đi qua liền thấy, người ở trên mặt đất giống dường như rất đau đớn, hai hàng lông mày gắt gao nhăn tại một chỗ, trên mặt nổi lên màu đỏ ửng không bình thường.
Nghiêm Mộ Thanh nhịn xuống xúc động muốn ngã quỵ, khóc không ra được nước mắt.
Bị QJ(tức là bị ‘làm’) chính là tôi, vì cái gì ngược lại cậu lại sinh bệnh a…
Lý Chí vừa hơi tỉnh lại, tâm tình tốt lắm, chuẩn bị lại đùa giỡn Nghiêm Mộ Thanh, lại phát hiện ra bản thân một đầu ngón tay cũng không động đậy được. Mắt thấy Nghiêm Mộ Thanh muốn rời đi, sốt ruột hướng bên cạnh nhích tới, trực tiếp té ngã xuống mặt đất, đau tới thiếu chút nữa khiến hắn ngất xỉu.
Hắn chiều ngày hôm qua bất chấp trời mưa, một đường trở về nhà trọ của mình… Buổi tối lại lao động chân tay lâu như vậy… phát sốt gì đó, tựa như là đương nhiên a…
Một lát sau, hắn lại thấy Nghiêm Mộ Thanh xuất hiện ở trước mặt bản thân, thân thủ sờ sờ độ ấm trên trán của mình, vẻ mặt biểu tình rối rắm đem hắn đỡ tới trên giường.
Loại thời điểm này, Lý Chí trong lòng còn đang suy nghĩ, hắn đã từng gặp qua khuôn mặt lãnh đạm, ôn nhuận, nhã nhặn của Nghiêm Mộ Thanh, còn có biểu tình ngượng ngùng, né tránh, quyến rũ khi y ở trong lồng ngực mình. Lần đầu tiên nhìn thấy loại tình tự vừa rối rắm vừa hỉ cảm như thế xuất hiện ở trên khuôn mặt của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí không hiểu sao cảm thấy được đùa rỡn rất tốt.
Đêm hắn đỡ tới trên giường, Nghiêm Mộ Thanh ở trong phòng khách tìm kiếm một trận, mở cửa rời đi.
Thời gian trôi qua lâu tựa như một thế kỉ, Lý Chí nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nhìn trần nhà, bắt đầu thận trọng lo lắng Nghiêm Mộ Thanh nếu như xa hải mình, nên phải làm cái gì bây giờ.
Công tác không phải dễ tìm như vậy, chẳng lẽ thật sự phải về với quê ăn bám mẹ già? Lý Chí nâng tay tự giễu cười cười, bản thân như thế lại xúc động như vậy, liều lĩnh đem Nghiêm Mộ Thanh làm một trận.
Càng ký quái chính là, hắn cư nhiên một chút cũng không hối hận.
Thời điểm Nghiêm Mộ Thanh mang theo thuốc cảm mạo trở về, Lý Chí đã có chút thần trí không rõ ràng, Nghiêm Mộ Thanh chỉ có thể tựa